Từ khi  bàn tay vàng, mặc dù sống trong một thời đại gian khổ, mỗi ngày Hứa Thanh Thanh vẫn  thể ngủ thật ngon, hôm nay buổi tối   chút mất ngủ.
Cô lăn qua lộn  một hồi lâu, trong đầu lộn xộn suy nghĩ  nhiều chuyện, thẳng đến nửa đêm mới ngủ .
Sáng hôm , cô mới  rời giường  bao lâu, cửa nhà    gõ vang.
Người tới là Lưu thím, bởi vì ngày hôm qua phát sinh chuyện nhà họ Hoàng, đại đội trưởng đột nhiên  chút lo lắng sinh hoạt hai đứa nhỏ Hứa gia, cho nên bảo thím Lưu tới đây quan tâm một chút.
"Gần đây thế nào? Trong nhà còn  đồ ăn ?" Thím Lưu lôi kéo cô  ở nhà chính, trong giọng  tràn đầy quan tâm.
Hứa Thanh Thanh để thím yên tâm, khen Thẩm Khang Bình  ngừng: "Anh trai  thể tìm  ăn từ  núi,   còn tìm tới  hai cái trứng gà rừng, trong nhà củ mài còn thừa một ít......"
 
"Tên nhóc  còn  lợi hại." Lúc  còn  thể tìm  đồ ăn từ  núi, vận khí cùng bản lĩnh cũng  ít, thím Lưu thiệt tình thực lòng khen xong, cảm thấy vợ chồng Hứa gia đem đứa nhỏ  trở về cũng là một may mắn.
Hứa Thanh Thanh phụ họa : "Dạ,   lợi hại."
"Được,  hai đứa còn  đồ ăn thím liền an tâm, hai đứa sống cho , cũng nhớ rõ dặn nhóc Thẩm, tìm đồ ăn thì tìm đồ ăn, vẫn  thể   núi sâu." Thím Lưu  dặn dò vài câu, thấy cô ngoan ngoãn gật đầu, cũng   lâu.
Từ Hứa gia rời , thím Lưu  nhà đại đội trưởng cùng chính là em trai   một tiếng.
"Hai đứa nhỏ  thế nhưng  thể tự chăm sóc , cũng  dễ dàng." Đại đội trưởng  xong, trong giọng  lộ  cảm thán.
Trong đội lúc  cũng  khó, trong kho hàng một chút lương thực cũng  dư, đại đội trưởng còn nghĩ nếu hai đứa   còn đồ ăn, nên từ chỗ nào kiếm lương thực cho bọn ,  nghĩ tới hai đứa nhỏ   tăng thêm gánh nặng cho đại đội.
 
Thím Lưu gật đầu : " , lúc Hứa Ái Quốc đem đứa nhỏ  về nuôi, còn     ngốc, thế nhưng đem đồ ngốc về,  nghĩ tới lúc  thằng nhóc  còn  thể chăm lo cho cái nhà đó."
"Thật  nhóc Thẩm chỉ  kém chút so với bạn cùng lứa tuổi, kỳ thật cũng coi như  ngốc, đứa ngốc thôn bên cạnh còn   lưu loát, chỉ  chảy nước miếng  ngây ngô mới thật là đứa khờ." Đại đội trưởng .
Thím Lưu tán đồng gật đầu, ngay  đó  khen: "Hai đứa nhỏ  xác thật  tồi, chị còn cố ý  một chút, trong nhà cũng thu thập khá , chờ bọn họ thật sự khó khăn, trong đội phụ một chút,   chừng bọn họ  thể chống đỡ ...... Như  kỳ thật cũng , rốt cuộc sống ở nơi nào cũng  thoải mái bằng nhà ."
 
Anh em Hứa gia  nhắc tới đang ở trong nhà ăn cơm sáng, ăn cháo ninh từ củ mài với khoai nướng.
Cơm nước xong, Thẩm Khang Bình liền  chạy  , Hứa Thanh Thanh  theo  rời , do dự hai giây cũng  theo.
Lúc , trong thôn  cơ bản   nhà ai ăn cơm sáng, cho nên mặc dù là giờ cơm,  bộ thôn cũng  thấy khói bếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thoi-ky-doi-kho-tran-trong-nhung-thoi-gian-no-am/chuong-29.html.]
Trừ bỏ lúc mới  xuyên qua, Hứa Thanh Thanh  lâu    trong thôn, cô chậm rì rì mà   đường nhỏ ở trong thôn, ngẫu nhiên gặp   trong thôn gọi cô mới gật đầu đáp  một tiếng.
Trong thôn kỳ thật cũng   gì đáng xem, Hứa Thanh Thanh  dạo một vòng, cuối cùng dừng  ở một ngôi nhà.
Ở cửa  một ông lão , thoạt   đen  gầy, mặt giống một quả táo hong gió tràn đầy nếp nhăn.
Ông lão đang bện giày rơm, Hứa Thanh Thanh  thấy qua cái  bao giờ cho nên tò mò mà dừng  xem.
Tựa hồ phát hiện cô, ông lão ngẩng đầu  thoáng qua, ánh mắt lộ  vài phần hiền từ.
"Ông Lý." Hứa Thanh Thanh thấy ông  qua, hô một tiếng.
Vợ con của ông Lý đều mất lúc chiến loạn, hiện tại một  sống lẻ loi hiu quạnh, cho nên đặc biệt thích trẻ nhỏ trong thôn.
"Ơi!" Ông lên tiếng, bện xong chiếc giày rơm trong tay, cúi đầu lấy  mấy sợi rơm dùng để đan giày.
Hứa Thanh Thanh  mấy cây rơm ở trong tay ông dần dần biến thành một con cào cào, nhịn   "Oa" một tiếng.
Ông Lý đưa cào cào rơm cho cô: "Tới, cho cháu cầm chơi."
"Cảm ơn ông Lý." Hứa Thanh Thanh  lời cảm ơn nhận lấy con cào cào .
Ông Lý vốn dĩ thích dỗ trẻ con chơi, thấy cô lễ phép như ,  lấy  mấy cây cỏ đuôi chó bắt đầu đan.
Hứa Thanh Thanh phát hiện, cầm cào cào tiếp tục .
Ngay từ đầu, cô còn     ông lão đang đan cái gì, chờ đan  hơn phân nửa mới nhận : "Hồ lô!"
Ông Lý đan xong,   lập tức dừng , mà giơ lên "Hồ lô" : "Đây là l*иg cào cào, dùng để đựng cào cào."
Hứa Thanh Thanh  , tò mò đưa cào cào trong tay đưa cho ông, liền thấy ông cất  trong hồ lô,  đó  dùng cỏ buộc đỉnh hồ lô .
Ông Lý đưa lòng cào cào  cho cô.
Xuyên qua khe lòng,  thể thấy cào cào bên trong, chợt thấy cũng khá giống lòng cào cào thật.
Hứa Thanh Thanh giờ mới hiểu , đan hồ lô  để nhiều khe hở như , nguyên lai là thông khí cho cào cào.