Nhìn đến cào cào còn kêu "Quắc quắc," mấy cô bé  chút kinh ngạc, xác định cô thật sự cho , đặc biệt vui vẻ trong đó một cô bé gọi là Tiểu Hoacòn : "Thanh Thanh cũng ăn cùng chúng tớ !"
Ăn? Ăn cái gì?
Hứa Thanh Thanh ngây ,   mấy cô bé lôi , trong lòng cô  điểm tò mò, liền  theo các cô.
Chờ  các cô phân công hợp tác,  nhanh nhóm lên một đống lửa, dùng gậy gỗ xâu l*иg cào cào bắt đầu nướng, Hứa Thanh Thanh mới phản ứng , các cô bé  ăn là ăn cái gì.
"Chờ nướng chính, con lớn nhất sẽ cho ." Tiểu Hoa đại khái là đứa bé  đầu nhóm , một bên nướng cào cào một bên .
Hứa Thanh Thanh vội cự tuyệt : "Không cần,   ăn."
Mặc dù một lát , bên ngoài cào cào  nướng vàng, tản mát  hương vị thơm ngát, Hứa Thanh Thanh cũng là kiên quyết  chịu ăn.
Dù , loại đồ vật , thơm đến  cũng   khả năng ngon......
"Là chính   ăn,   chúng tớ  chia nha." Cào cào nướng chín, Tiểu Hoa nuốt nước miếng  xong, liền bắt đầu chia cùng những cô bé khác.
Cào cào  đủ chia mỗi  một con, phí nửa ngày mỗi đứa nhỏ chỉ  thể ăn  nửa con, nhưng mặc dù như , các cô bé đều ăn đến thỏa mãn, còn thi   "thơm", "Ăn ngon".
Khi Hứa Thanh Thanh học tiểu học, tính cách kỳ thật  điểm âm trầm, chán ghét  nhà trọng nam khinh nữ, hâm mộ các bạn học khác  cha  .
Thẳng đến khi lên cấp hai, ngày nọ cô  đột nhiên nghĩ thông,     với ,   liền đối  với chính , về  cũng  để ý duy nghĩ của mấy , bắt đầu nghiêm túc học tập, tìm việc  thêm tích cóp tiền.
 mà lúc , Hứa Thanh Thanh  những cô bé  ở hiện đại cũng chỉ học tiểu học mà thôi, đột nhiên cảm thấy hồi tiểu học    nhà coi trọng cũng  tính là cái gì quá ủy khuất......
Trong lòng Hứa Thanh Thanh oán hận đối cha  nháy mắt đều tiêu tán  nhiều, cảm thấy nếu  thể xuyên trở về, dù  bọn họ   cũng  lo áo cơm từ nhỏ đến lớn, chờ bọn họ già , cô vẫn sẽ cung cấp đủ phí phụng dưỡng.
"Thanh Thanh, ngươi bắt  ở  nhiều cào cào như ?" Ăn xong cào cào, Tiểu Hoa nhịn   hỏi cô.
Hứa Thanh Thanh  hồn từ trong suy nghĩ, nhấp môi : "Không   bắt, là   bắt."
"Oa! Anh  thật lợi hại."
"Anh tớ  lâu  bắt  cào cào."
" , thật sự  lợi hại......"
Hứa Thanh Thanh  các cô khen ngợi lộ  hâm mộ, lúc  mới nhớ tới, chính  chỉ lo sợ,  quên Thẩm Khang Bình bắt chỗ cào cào   bao nhiêu cực khổ.
Tuy rằng cỗ cào cào  bọn họ giữ  cũng vô dụng, cô cũng  để Thẩm Khang Bình ăn, bất quá chờ về đến nhà, Hứa Thanh Thanh vẫn xin  Thẩm Khang Bình xin .
Với Thẩm Khang Bình, đưa cho em gái thì chính là của cô, cũng  để ý cô cầm  tặng  , bất quá   em gái giải thích cô  chút sợ cào cào cắn l*иg chạy  mới tặng  , nhanh : "Em gái đừng sợ, nếu là chạy   bắt ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thoi-ky-doi-kho-tran-trong-nhung-thoi-gian-no-am/chuong-32.html.]
"Ừ ừ, em tin , bất quá   vẫn đừng bắt  ?" Hứa Thanh Thanh .
"Được." Thẩm Khang Bình  lời mà đồng ý.
Vào ban đêm, Hứa Thanh Thanh lấy  hai quả trứng gà cuối cùng, chiên cùng chỗ cơm thừa giữa trưa, thêm một chút cải bẹ cùng tương ớt.
Trong lúc chiên cơm, nghĩ đến trong nhà chỉ còn   một chút gạo cùng non nửa bình tương ớt, Hứa Thanh Thanh cảm thấy ngày mai nên  siêu thị mua chút đồ.
Không  là Thẩm Khang Bình  cách nhóm lửa,  là cơm nấu bếp củi lửa bếp nên thơm hơn, cơm chiên xong ngửi  thơm.
Không chỉ ngửi thơm, ăn  càng thơm, trứng gà tươi mới, cơm chiên rời rạc, cùng với cải bẹ thanh thúy ngon miệng, cùng với tương ớt hương cay,  Thẩm Khang Bình ăn liên tục  dừng .
Hứa Thanh Thanh kỳ thật     thích nấu cơm, nếu  lúc ở hiện đại   thường xuyên ăn cơm hộp, bất quá mỗi  cô  cái gì, Thẩm Khang Bình đều đặc biệt cổ vũ, như ăn  mỹ vị nhân gian, thật   cho cố   cảm giác thỏa mãn, cũng  chê bai bao giờ.
Trừ bỏ lúc mới  xuyên quá đói, lúc  bàn tay vàng lập tức ăn thêm  nhiều, về  Hứa Thanh Thanh liền   mặc kệ chính , mỗi bữa cơm chỉ ăn cái no phần liền dừng .
Đêm nay cũng  ngoại lệ, cô ăn xong một chén cơm liền buông đũa, chờ Thẩm Khang Bình ăn xong.
Cơm chiên ăn  tiện, chiên xong, bọn họ trực tiếp ăn ở phòng bếp.
Thẩm Khang Bình xác định cô  ăn nữa,  trong nồi còn dư  hơn phân nửa chén cơm chiên, tốc độ ăn nhanh hơn.
"Ăn từ từ, dư  đều là của ." Hứa Thanh Thanh thấy  càng ăn càng nhanh,  khỏi .
Kỳ thật cô , theo lượng cơm của Thẩm Khang Bình, nếu để  ăn thỏa thích,  còn  thể ăn thêm hai chén cơm chiên nữa.
 hiện ,   đều đói đến xanh xao vàng vọt, trừ bỏ ban đầu Hứa Thanh Thanh, cô cũng  dám để  ăn no căng.
Thẩm Khang Bình ăn ăn, đột nhiên phát hiện trong chén cơm một miếng thịt gà to bằn ngón cái.
Trong tương ớt,  nhiều thịt gà lắm, kinh hỉ qua ,  đưa đến  mặt cô: "Anh tìm  một miếng thịt heo, em gái ăn thịt!"
Hứa Thanh Thanh xua tay tỏ vẻ   ăn, thuận tiện nhắc nhở : "Không thể tùy tiện  thịt heo."
Bản địa,  tiệc rượu trong tang lễ cũng gọi là "Thịt heo", cho nên kiêng kị gọi thịt bình thường ăn là "Thịt heo", đây là cô từ trong trí nhớ  thấy  Hứa  từng nhắc nhở hai đứa nhỏ.
"Anh nhớ  ,     thể gọi là thịt heo,   ." Thẩm Khang Bình tựa hồ cũng nhớ , vội .
Hứa Thanh Thanh bất đắc dĩ mà lắc đầu, bảo  nhanh ăn cơm.
Chờ ăn xong bữa tối, Hứa Thanh Thanh trở  phòng, nhịn    ở  giường tính toán.
Cô cũng  tính toán gì khác, mà đang nghĩ nếu hết sức tiết kiệm, cô cùng Thẩm Khang Bình  dùng bao nhiêu tiền trong ba năm.