Cuối tháng tám,  công xã tới, thông báo cho  em Hứa gia  thể tới trường học .
Trấn   hai trường tiểu học, một khu ở trấn tây, một khu nhà ở trấn đông, hai  em chính là   tiểu học Tân Hương trấn đông.
Tiểu học thời nay chỉ  năm năm, tiểu học Tân Hương mỗi năm chỉ  một lớp, mỗi lớp  hai, ba mươi học sinh,  trường cũng  đến hai trăm học sinh, cùng với trường học tương lai động một chút mấy ngàn     thể so sáng.
Ngày đầu tiên hai  em tới trường học,  một phó chủ nhiệm ở công xã họ Triệu lái xe tới trong thôn đưa bọn họ , đem hết thảy an bài xong, tự  đem hai  em giao cho giáo viên mới rời .
Trước khi , phó chủ nhiệm Triệu còn hỏi Hứa Thanh Thanh: "Cháu  nhớ kỹ đường ? Tan học  cần  đưa về ?"
"Cảm ơn chú, cháu nhớ kỹ,  cần đưa." Từ trong thôn đến trấn  xác thật  chút xa, bất quá tuyến đường cũng  phức tạp, Hứa Thanh Thanh cũng    phiền bọn họ.
Phó chủ nhiệm Triệu gật gật đầu, dặn bọn họ  vấn đề gì liền tìm giáo viên, xoay  rời .
Giáo viên lớp 1 là một cô giáo ba mươi tuổi, phía  đại khái  tình huống hai đứa nhỏ , trong lòng thương tiếc, đồng thời vốn đang  chút lo lắng Thẩm Khang Bình ở lớp học sẽ ảnh hưởng các học sinh khác, nhưng  thấy mặt, thấy thiếu niên cao cao gầy gầy mặc một bộ quần áo màu quân trang mới, thoạt  miễn bàn  bao nhiêu tinh thần, tức khắc buông lỏng  ít.
Cô giáo Lý đẩy mắt kính, ngữ khí ôn hòa: "Cô họ Lý, về  chính là giáo viên của hau em."
"Chào cô Lý ạ."
Hứa Thanh Thanh  xong, kéo Thẩm Khang Bình bên cạnh một cái,  cũng  theo  vẹt một câu: "Chào cô Lý ạ."
Hai  em lớn lên vốn  mắt, mặc một  quần áo mới, thoạt  sạch sẽ   tinh thần,   lễ phép như ,  gì  giáo viên  thích học sinh như , vì thế cô Lý tự  mang theo bọn họ tiến  phòng học.
Lớp học    ít học sinh tới, đều là học sinh mới năm nay, đang tò mò mà  đông  tây.
Thời nay học sinh  học khá muộc, cho nên rõ ràng là lớp một, học sinh trong lớp  đều  nhỏ, tự nhiên cũng sẽ  xuất hiện tình huống xa cha  mà  nháo.
Đại khái là học sinh còn  tới đủ, cô Lý đem bọn họ  lớp liền   ngoài.
Mà trong phòng học, nọn trẻ thấy cô giáo tiến  liền an tĩnh , tò mò mà  hai  em , dần dần  ầm ĩ .
"Anh, chúng   ở đây." Hứa Thanh Thanh   trẻ con thật, tự nhiên sẽ  sợ  khác , quét qua phòng học một vòng, tìm một vị trí lôi kéo Thẩm Khang Bình  xuống.
Thẩm Khang Bình từ buổi sáng  xe từ trong thôn  vẫn luôn  chút khẩn trương, cho tới bây giờ còn gắt gao nắm một cánh tay Hứa Thanh Thanh  bỏ.
Hắn  căn phòng xa lạ , còn  những  xa lạ bên trong đang ồn ào nhốn nháo, nhịn   hỏi: "Em gái, khi nào chúng  trở về?"
"Chờ tan học chúng  liền về,  khi trở về lấy đồ ngon cho   ?" Hứa Thanh Thanh trấn an một câu, vì dời  lực chú ý của , đem bàn tay sờ  cặp sách, bóc một viên đường nhanh chóng nhét  trong miệng .
Thẩm Khang Bình ngậm viên đường ngọt ngào trong miệng, dần dần thả lỏng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thoi-ky-doi-kho-tran-trong-nhung-thoi-gian-no-am/chuong-45.html.]
Một lát ,   mấy đứa trẻ tiến , lớp học  cơ bản   đầy, cô Lý   nữa tiến .
Ngày đầu tiên  học, cô Lý tự giới thiệu xong,   mỗi học sinh tự giới thiệu một .
Hứa Thanh Thanh sớm đoán  sẽ  chuyện , cho nên  đó  dạy Thẩm Khang Bình, bất quá chờ đến lượt của , cô vẫn là  chút khẩn trương.
"Chào  , tớ tên Thẩm Khang Bình, năm nay mười hai tuổi, đến từ thôn Dương Thụ." Thẩm Khang Bình  lên, dựa theo những câu  dạy,  xong  xuống  cô.
"Rất tuyệt!" Hứa Thanh Thanh vươn ngón tay cái,  tiếng động mà khen  một câu.
Được khích lệ Thẩm Khang Bình lập tức  rộ lên, đối với địa phương xa lạ  cũng  còn bài xích như .
Những học sinh khác nhiều ít đều  chút khẩn trương hoặc là   giới thiệu chính  như thế nào, so sánh, hiển nhiên là hai  em Hứa gia biểu hiện  hơn.
Cô Lý  ngoài ý mà  bọn họ một cái, ngay  đó bắt đầu phát sách.
Hôm nay  tính là buổi học chính thức, cô Lý lão phát xong sách,  cho bọn nhỏ  giữ gìn sách vở,   về thời gian  học và tan học đường, nhắc nhở bọn họ ngày mai  cần đến trễ, liền trực tiếp tuyên bố tan học.
Hứa Thanh Thanh thấy học sinh khác   tan học liền chạy  bên ngoài, cất sách vở  cặp sách, cũng lôi kéo Thẩm Khang Bình cùng  rời .
Lúc  còn  tới giữa trưa, từ trong trường học  tới, Hứa Thanh Thanh do dự một hồi, vẫn quyết định  dạo trấn   mới về.
Hai  em chỉ  một cái cặp sách, là một cái cặp sách vải bông, đang  Thẩm Khang Bình khoác  .
Thẩm Khang Bình nhớ đường  thành vấn đề, đặc biệt là  đây, Hứa Thanh Thanh sợ  quên đường, còn cố ý nhờ  giúp đỡ nhớ kỹ, nếu phát hiện    đường về,  vội : "Em gái,  nhầm ."
"Chúng     về, em   dạo quanh trấn." Hứa Thanh Thanh .
Từ trường học rời , phụ cận chính là mấy cái phố, hai bên đều là nhà ngói gạch xanh,  đường ngẫu nhiên sẽ  mấy chiếc xe đạp  ngang qua, cũng  tính là  náo nhiệt.
Hứa Thanh Thanh tò mò mà đánh giá chung quanh, bất tri bất giác   một cái ngõ nhỏ.
"Gâu gâu gâu......"
Phát hiện  đến khu cư dân, Hứa Thanh Thanh đang chuẩn    đường cũ,   từ cỗ nào nhảy  một con ch.ó đen, hướng về phía cô sủa như điên.
Cô vốn dĩ  chút sợ chó, sợ tới mức trực tiếp lôi kéo Thẩm Khang Bình chạy lên.
Đυ.ng tới ,  chạy còn đỡ, một khi chạy tất nhiên chó sẽ đuổi theo, Hứa Thanh Thanh phát hiện chạy càng nhanh,  cẩn thận  vấp cục đá ngã, Thẩm Khang Bình cũng  kịp kéo, chỉ  thể trơ mắt  cô té lăn  đất.
"Em gái!" Thẩm Khang Bình thấy cô ngã, phản ứng đầu tiên chính là  đỡ cô lên,   xem nhẹ con ch.ó đang đuổi theo.
"Gâu gâu......"