Nuốt miếng bánh khô cứng trong miệng xuống, Hứa Thanh Thanh vốn  đem chỗ bánh còn   tay cho đứa nhỏ đang trông mong  , nhưng mà  chờ cô hành động, phía xa liền truyền đến một tiếng gọi, đứa nhỏ   thanh âm liền xoay  chạy .
Tay Hứa Thanh Thanh  vươn  một nửa chỉ  thể thu hồi , tiếp tục  về nhà.
Lúc cô  cửa   Thẩm Khang Bình  chạy  ,  khi trở về, cũng  thấy   như cũ.
Hứa Thanh Thanh tùy tay đem bánh bột ngô đặt ở chén con  bàn trong nhà chính, cầm lấy cái cốc tráng men  bàn uống chút nước.
Con gái nhiều ít đều  chút sạch sẽ,  khi uống nước, cô vốn dĩ tưởng  rửa cái cốc mấy ,  nhất  dùng nước ấm tráng qua một , bất quá  nghĩ  sẽ tốn nhiều nước, rốt cuộc vẫn nhịn xuống.
 
Uống  mấy ngụm nước, cô thở dài  sấp  bàn, suy nghĩ  loại điều kiện  chính   thể kiên trì  bao lâu.
Trước khi tới đây Hứa Thanh Thanh đang trong kỳ nghỉ dài hạn  khi thi đại học. Người trong nhà trừ bỏ cho phí sinh hoạt cơ bản từ  đến nay đều  quản cô, cô cũng lười ngây ngốc trong nhà, chính  chạy đến nhà cũ, chuẩn  nghỉ ngơi một đoạn thời gian,  đó  tìm chút việc  thêm.
Đang trong thời gian nghỉ ngơi, mỗi ngày cô đều ở nhà chơi chơi trò chơi,  tiểu thuyết, ăn uống  dựa  việc đặt cơm hộp, cuộc sống qua ngày nhàm chán
Nghĩ nghĩ, Hứa Thanh Thanh bỗng nhiên nhớ tới, buổi tối  ngày xuyên qua, bữa tối cô  đặt một phần cơm thịt kho.
Phần cơm thịt kho  còn  thơm, cơm trừ bỏ thịt kho cắt hột lựu, còn  rau xanh cùng trứng chiên, chỉnh thể thoạt   tồi.
 
 mà, chờ ăn một ngụm, phát hiện thịt kho  béo, cơm cũng dầu mỡ, cô liền mất  cảm giác thèm ăn, tùy tiện ăn mấy miếng, miễn cưỡng lấp đầy bụng liền mang theo chỗ cơm còn  ghét bỏ mà ném  thùng rác, cũng quyết định    bao giờ đặt cơm hộp nhà  nữa.
Không  biện pháp, Hứa Thanh Thanh là một  sinh sống ở hiện đại, lớn lên ở thành phố, mặc dù    trong nhà coi trọng, ít nhất phương diện ăn uống vẫn   bạc đãi, rốt cuộc   thiếu chút tiền ăn uống.
Đương nhiên, so với đại bộ phận bạn học cùng trường, thì trình độ kén ăn còn tính  tệ, nhiều nhất là ăn ngon thì ăn nhiều một chút,  thể ăn liền ít  một chút.
Hứa Thanh Thanh đôi khi vứt bỏ thức ăn cũng sẽ cảm thấy lãng phí, nhưng cũng  hối hận, rốt cuộc ăn  vô còn cố ăn  gì,  hư  thể càng   lời.
 
Mà hiện tại,  đầu tiên vì vứt bỏ đồ ăn mà cô cảm thấy hối hận, cơm thịt kho lúc  cô cảm thấy khó ăn, hiện tại nghĩ tới  thành thành mỹ vị nhân gian.
Trong bụng đầy nước  cô nhớ  vị cơm thịt kho,  bao giờ ngại thịt mỡ nữa, ngược     ăn mấy miếng cơm thịt kho đầy mỡ cho đỡ thèm.
Thịt mỡ thì  ? Kho lên, tương thơm nồng úc, thịt mỡ béo ngật nó  thơm ?
Cơm nhiều mỡ thì ? Ngấm thịt nước, cắn một ngụm xuống thơm ngon mà?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thoi-ky-doi-kho-tran-trong-nhung-thoi-gian-no-am/chuong-5.html.]
Hứa Thanh Thanh ủ rũ   bàn, cảm thấy   thể  thơm chứ, nghĩ thôi  thấy thơm  chết!
Nếu  thể  ăn,   chọn...... Không! Cô dù nô chết, ngấy c.h.ế.t cũng  ăn hết một phần cơm thịt kho !
Cô đang chửi thầm, dư quang  thấy Thẩm Khang Bình từ bên ngoài tiến , trộm  cô một cái  một cái.
Hứa Thanh Thanh tâm tình  , vốn   để ý đến , nhưng nể mặt cái trứng chim ngày hôm qua, khi  sấn đến bên cạnh  xuống liền hỏi: "Làm  ?"
Thấy cô chủ động  với , hai mắt Thẩm Khang Bình sáng lên một chút, mới nhỏ giọng : "Anh  tìm  quả dại......"
Từ lúc em gái    cận với  nã, chỉ  những lúc  tìm  đồ ăn ngon  núi thì em gái mới để ý đến  một chút, hôm nay cái gì cũng  tìm , Thẩm Khang Bình lo lắng em gái   để ý tới .
Hứa Thanh Thanh  nghĩ nhiều, chỉ cho là   tìm  đồ ăn  núi nên thất vọng, tùy tay đem chén bánh bột ngô đưa cho .
Thẩm Khang Bình  thấy bánh, yết hầu theo bản năng nuốt một cái, hiển nhiên  đói  thèm.
Chuyện  cũng bình thường,  vốn đang tuổi ăn tuổi lớn, buổi sáng  ở  núi tiêu hao  ít thể lực,    thể  đói bụng.
Bất quá, dù như ,  cũng  nhận chén bánh, mà  : "Thanh Thanh ăn!"
Mặc dù ở trong mắt  ngoài  là đồ ngốc, nhưng ở trong lòng Thẩm Khang Bình,   là  của Thanh Thanh, mặc dù tâm trí  lớn,    vẫn nhớ rõ  trai  chăm sóc cho em gái.
"Em ăn ." Hứa Thanh Thanh tiếp tục ghé   bàn   nhúc nhích, trực tiếp đem bánh nhét  trong tay .
"Vậy để dành, để  cho Thanh Thanh từ từ ăn." Thẩm Khang Bình  bánh trong tay, nuốt nước miếng .
Những lời  là câu cửa miệng của  Hứa, hiển nhiên là   nhiều nên học theo.
Hiện tại cô    ăn, để lâu càng trở nên cứng hơn, càng khó ăn, Hứa Thanh Thanh càng  thể nuốt trôi, bởi  để  ăn thì hơn.
Thẩm Khang Bình  cô   thích ăn bánh,     ăn thì ném , vội cúi đầu cắn một miếng to, sợ chậm một cô sẽ ném  thật.
Với Hứa Thanh Thanh là thứ khó ăn, Thẩm Khang Bình  ăn cực kỳ ngon lành.
Nhìn tướng ăn của , trong nháy mắt Hứa Thanh Thanh thậm chí  chút hoài nghi bọn họ ăn hai cái bánh khác .