Chàng  trầm giọng:
 
“Nếu   về , nàng dựa  hổ phù  mà tiếp quản Yên Châu quân. Nhớ kỹ, quân Yên Châu chỉ  hổ phù,   thánh chỉ.”
 
Lòng bàn tay  run lên, hổ phù nặng trĩu đến mức gần như  cầm nổi.
 
“Chàng  bậy gì thế!” 
 
Ta tức giận: “Chàng nhất định sẽ về mà!”
 
Chàng  ,  khẽ .
 
Chàng đưa tay, kéo   lòng, ôm thật chặt.
 
“Ừ,  sẽ về.”
 
Cằm  tựa lên đỉnh đầu , nhẹ nhàng cọ sát.
 
“Ở   nàng, ở đó  .”
 
9
 
Sau một năm,   trở về Thượng Kinh.
 
Lần ,   còn là cô nương    khiêng  khỏi cửa hông trong chiếc kiệu nhỏ như kẻ  ruồng bỏ, mà là phu nhân của Trấn Bắc tướng quân, cùng tiêu d.a.o sánh vai với Tiêu Triệt, cưỡi ngựa cao đầu, đường đường chính chính   từ cổng Chính Dương.
 
Hai bên đường, dân chúng  xem náo nhiệt.
 
Ta đội tấm mành che mà Tiêu Triệt đặc biệt chuẩn  cho , một lớp lụa trắng buông xuống,  che khuất khuôn mặt,  ngăn  những ánh mắt tò mò, dò xét, khinh miệt.
 
Ta cảm nhận , bên cạnh, tay Tiêu Triệt khẽ siết chặt dây cương.
 
Chàng đang dùng cách của , để bảo vệ .
 
Tim  bỗng ấm lên,  thẳng lưng.
 
Không  gì  sợ cả.
 
Giờ    còn là Thẩm Vi năm xưa, kẻ yếu đuối mặc  ức hiếp.
 
Chúng   trở về Thẩm phủ, mà  thẳng  phủ tướng quân.
 
Vừa mới an  xong, thiệp của Thẩm gia   gửi tới.
 
Là phụ  , lấy danh nghĩa gia phụ, mời  và Tiêu Triệt trở về phủ  chuyện.
 
Tiêu Triệt ném tấm thiệp sang một bên, lạnh giọng :
 
“Không cần để ý.”
 
  nhặt lên, khẽ :
 
“Không,  . Có những món nợ, cũng nên đến lúc tính .”
 
Chàng  , trầm mặc một lúc,  gật đầu:
 
“Được,   cùng nàng.”
 
Ngày hôm ,   một bộ y phục nhã nhặn, vẫn đội mành che, cùng Tiêu Triệt trở về Thẩm phủ.
 
Sau một năm, Thẩm phủ vẫn như cũ, xa hoa, nhưng lạnh lẽo,  chút  .
 
Phụ  và kế mẫu   sẵn trong chính sảnh.
 
Thẩm Dư và Bùi Cẩn cũng  mặt.
 
Một năm  gặp, Thẩm Dư càng thêm diễm lệ, chỉ là giữa mày vẫn vương chút u sầu khó xóa.
 
Còn Bùi Cẩn thì gầy , ánh mắt   phức tạp khó lường.
 
“Vi Vi, con cuối cùng cũng về !”
 
Phụ    thấy  liền bày  bộ mặt từ ái:
 
“Ở Yên Châu đất cằn gió lạnh, chắc con chịu nhiều khổ cực  nhỉ?”
 
Ta   gì, chỉ lặng lẽ  ông  diễn.
 
Tiêu Triệt bước lên một bước,  để lộ vẻ bảo vệ, nhưng rõ ràng chắn  phía .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/yen-chau-suong-lanh/8.html.]
 
Chàng ôm quyền, giọng điệu lạnh nhạt:
 
“Thái phó đại nhân, biệt lai vô dạng.”
 
Khí thế sa trường của  ép đến mức phụ   mặt mày tái nhợt, những lời định  nghẹn hết trong cổ họng.
 
Không khí thoáng chốc ngượng ngập.
 
Thẩm Dư phản ứng nhanh nhất, bước tới,  mật định nắm tay :
 
“Muội , tỷ tỷ  nhớ . Năm nay  sống  ?”
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Ta nghiêng  tránh.
 
“Đa tạ đại tỷ quan tâm,  sống  .”
 
Sự xa cách trong lời  khiến nụ   mặt nàng  khựng .
 
Lúc ,  chậm rãi nâng tay, gỡ tấm mành che đầu xuống.
 
Nửa khuôn mặt đầy sẹo dữ tợn của  bỗng lộ   mắt tất cả  .
 
Trong chính sảnh, vang lên một loạt tiếng hít khí kinh hãi.
 
Kế mẫu thậm chí còn thét lên, dùng khăn bịt chặt miệng.
 
Sắc mặt Thẩm Dư lập tức trắng bệch.
 
Chỉ  Bùi Cẩn, c.h.ế.t lặng   chằm chằm.
 
Ta  để ý đến họ, bước thẳng đến  mặt phụ , ngẩng đầu,  thẳng  mắt ông .
 
“Phụ .” 
 
Ta từng chữ, từng chữ rõ ràng, giọng  lớn, nhưng vang vọng khắp đại sảnh:
 
“Nữ nhi   trở về, là  xin  một công đạo.”
 
Phụ    ánh mắt   đến chột , miễn cưỡng trấn tĩnh:
 
“Chuyện… chuyện gì?”
 
Khóe môi  nhếch lên, lộ  nụ  lạnh.
 
“Con  thỉnh phụ  điều tra rõ, vụ hỏa hoạn ở Vãn Chiếu Các năm ngoái, rốt cuộc là vì .”
 
Vừa dứt lời,  thể Thẩm Dư khẽ run rẩy,  kìm .
 
Sắc mặt phụ   biến đổi, quát lớn:
 
“Hồ nháo! Chuyện đó chẳng   tra rõ  , là tai nạn! Đừng  ở đây  bừa nữa!” 
 
“Tai nạn?” 
 
Ta bật  lạnh.
 
“Tai nạn mà khi lửa cháy,  bộ  hầu trong viện  đều  trúng mê hương? Tai nạn mà cửa phòng   khóa chặt từ bên ngoài? Tai nạn mà đêm đó, đại tỷ  cùng vị hôn phu của  lén hẹn ?”
 
Ta  mỗi câu, sắc mặt Thẩm Dư và Bùi Cẩn  tái thêm một phần.
 
“Ngươi… ngươi vu khống!” 
 
Thẩm Dư hét lên.
 
“Ta  vu khống , chỉ cần mời    hỏi là .”
 
Ta vỗ tay.
 
Trần Vũ từ ngoài cửa áp giải một bà lão .
 
Đó là nhũ mẫu của Thẩm Dư.
 
Vừa thấy Thẩm Dư, bà  liền “phịch” một tiếng quỳ xuống,  lóc:
 
“Đại tiểu thư, lão nô   với ! Là lão nô hồ đồ, nhận bạc của Bùi công tử, phóng hỏa trong viện của nhị tiểu thư a!”
 
Sự thật, sáng tỏ  mắt.