Tử Yên  , ánh mắt vẫn bình lặng như hàn băng mùa đông,  một gợn sóng.
“Lục thiếu hiệp…  nghĩ ngươi nên giữ  cách.”
Nàng xoay , áo tím bạc phấp phới trong gió, lạnh lùng bỏ .
Chia sẻ link thoải mái không cần xin phép, nhưng vui lòng để lại đường link tới bài chia sẻ trong phần comment của truyện nha!
Lục Hoài chỉ mỉm , m.á.u còn rỉ từ vết thương mà giọng  trầm ấm:
“Ta sẽ đợi nàng… Miên Miên.”
Bóng lưng Tử Yên khựng  trong thoáng chốc.  chỉ một nhịp tim, nàng  biến mất giữa màn đêm, chỉ để  câu  lơ lửng:
“Giữ mạng cho kỹ.”
Lục Hoài ngước  phương xa, mỉm  yếu ớt.
"Ừ, nhất định ."
Thì  đời , kể cả  khi   tới, vẫn là nàng  luôn âm thầm bảo hộ .
Vì ,  sẽ  còn như đời , chỉ  đốt cháy sinh mạng trong tuyệt vọng.
Ta , đuổi theo nàng,  ở  bên nàng thật lâu.
Đáp  , chỉ còn tiếng gió xào xạc.
Hắn trở về ngôi nhà nhỏ trong rừng trúc. Cửa mở ,  thứ sạch sẽ tinh tươm đến lạ, như thể vẫn   lặng lẽ ghé qua quét dọn.
Lục Hoài  im hồi lâu, đôi mắt ánh lên chút ấm áp khó tả.
Hắn lấy  chum sành, bắt đầu ủ một vò rượu mơ, từng động tác chậm rãi, như gửi  đó một niềm hy vọng xa vời.
 
Phía bên , Tử Yên   Chu Tước phái,  đặt chân xuống  gặp chưởng môn Lương Cầm.
“Tử Yên, đại hội tỉ võ sắp đến gần, ngươi cần chuẩn .”
Nàng cúi đầu đáp ngắn gọn. Trong lòng nàng hiểu rõ, Thời Ngọc vẫn  phong ấn sâu trong cấm địa Chu Tước,  thể chạm tới.  sự yên  chỉ là lớp mặt hồ; bên , dòng nước ngầm vẫn cuộn chảy dữ dội.
 
Đêm , nàng một  trở  Vân gia trang. Cảnh vật  thành hoang tàn, mái ngói sụp đổ, cỏ dại che kín lối . Nàng  xuống  một ngôi mộ gió, chỉ cắm một thanh kiếm  rỉ sét, mũi kiếm găm sâu  đất như niềm oán hận  từng nguôi.
Giọng nàng khẽ run, như thì thầm với   khuất:
“Huynh trưởng… Dịch ca ca... rốt cuộc năm    trải qua những gì? Ai là kẻ thực sự  tận diệt huyết mạch Vân gia?”
Ánh trăng bạc chiếu xuống, phủ lên gương mặt nàng một màu lặng lẽ bi thương.
Một đôi tay ấm áp vòng từ  lưng, ôm lấy nàng. Giọng Thiên Thiên dịu dàng, nghèn nghẹn:
“Miên Miên,  lên . Khóc  mà. Ta còn ở đây…”
Tử Yên nhắm đôi mắt khô khốc , đôi vai khẽ run, để mặc  chìm  vòng ôm , giữa cảnh tàn tích của gia tộc  mất.
...
Cuồi cùng, đại hội tỉ võ cũng  tới.
Lục Hoài  ngoài sơn môn Chu Tước, thầm nghĩ ngày  kiếp , đúng là  cách xa cả một đời.
Tiếng chuông báo khai mạc đại hội còn vang vọng khắp núi non, Lục Hoài khoác bạch y viền mây tím bước  giữa ánh mắt kinh ngạc của quần hùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/yen-hoai-phan-2/chuong-04.html.]
Đám sư , sư  liên tục hỏi tại    vận bạch y trắng thuần như ngày thường nữa.
Hắn chỉ khẽ , nhàn nhạt đáp:
“Vì một … mà thôi.”
Một câu đơn giản, nhưng rơi  tai kẻ hữu ý  như gợn sóng  dứt.
 
Ninh An    đầu tiên,  như  sét đánh. Nàng thấy gương mặt đỏ bừng, tim đập loạn nhịp.
Không  hôn ước ràng buộc như kiếp , nàng vẫn  dáng vẻ  cuốn lấy, run rẩy lấy hết dũng khí hẹn  nơi vườn mẫu đơn.
 đáp  chỉ là nụ  kiên quyết, và một cái lắc đầu dịu dàng:
“Ninh cô nương,     quan trọng...  thể  thế trong lòng .”
Nàng sững , nước mắt chực trào. Tiếng cự tuyệt  như mũi d.a.o xoáy thẳng  tim.
 
Đêm đó, trong phòng riêng, Ninh An ôm gối nức nở. Lời Phi Hồng năm xưa  khi  đuổi khỏi tiên môn như bóng ma trỗi dậy trong đầu nàng:
“Ngươi cả đời nhu nhược,  dám tranh,  dám giành. Không  ,  ngươi cũng sẽ   khác giẫm đạp.”
Nàng run rẩy, ánh mắt dần trở nên u tối.
Hai chân nàng như  kéo về phía Y Các. Nàng dùng lệnh bài của đường chủ mượn từ sư phụ,   trong kho dược.
Bàn tay nàng bất giác lén mở hòm thuốc trong Y Các… ngọc bình men xanh run lên khe khẽ  ngón tay nàng. Một giọt, hai giọt, rơi xuống món điểm tâm tinh xảo.
Ninh An  khi nhỏ xuân dược, trong lòng  quỷ,  dám tự mang , bèn sai  mang hộp điểm tâm đặt  viện của Lục Hoài.
 
Hai  tử Huyền Vũ  ngang, một kẻ thấy hộp quà tinh xảo  đề tên Lục Hoài thì mỉm :
“Chắc là ai đó đưa tới cho sư  .  Lục sư  dặn , nếu  ai gửi đồ thì nên chuyển thẳng qua phòng phó chưởng môn Chu Tước. Nói là… để cảm tạ một phần ân tình    tặng thanh Bảo Thiện.”
Trong lòng  tử  thoáng nghi hoặc:
"Lục sư   gửi lễ cho phó chưởng môn Chu Tước? Sao  tự tay đưa?"
Kẻ đó thoáng nhớ  buổi đối thoại  đó.
Khi  ngây ngô hỏi: “Sao  trực tiếp mang tới?” Lục Hoài chỉ khẽ , ánh mắt  ảm đạm:
“Vì nàng…   gặp .”
Chỉ một câu, nhẹ như gió thoảng, nhưng khiến vị sư   động lòng.
Thì  Lục sư  cũng  lúc bất lực  chữ tình…
Hai vị sư  ngậm ngùi với , bèn quyết định  sư   thành một phen “lễ nghĩa”, đưa hộp điểm tâm tới viện phó chưởng môn Chu Tước.
Vừa mang quà , họ còn lẩm bẩm:
“Đàn ông với , giúp một tay cũng chẳng .”