Ảo ảnh dần tan biến. Cát vàng vẫn tung lên như bão.
Lục Hoài c.h.é.m ngang, mũi kiếm lóe sáng, nhưng từng dải hắc khí vẫn nối  quấn siết lấy  thể .
Da thịt rách nát, m.á.u tươi nhuộm đỏ từng đường kiếm.
 
Trong bóng mờ, con rồng lặng lẽ quan sát, vảy tím bạc hắt  ánh sáng lạnh:
"Con  các ngươi…  cứ  quanh co, lắt léo. Rõ ràng cái gì cũng  thể phân thành thiện với ác, sống với chết. Cớ gì   vòng vèo như thế?"
 
Lục Hoài  đáp, chỉ nghiến răng c.h.é.m tiếp,  thể như sắp tan vỡ trong biển hắc khí.
Một luồng tà khí đặc biệt hung hãn, bao vây  như một cơn lôc xoáy.
 
 lúc , Bảo Thiện rung lên.
Từ  kiếm, tiếng nhạn ngân dài vang vọng, như ngàn cánh nhạn trắng từ xa bay về.
Kiếm sáng bàng bạc bay lên khỏi tay , xoay vòng giữa hư .
Những hạt sáng nhỏ li ti rơi xuống, tụ  thành một vũng nước tím bạc, mặt nước lấp lánh như tấm gương của trời.
 
Ánh mắt con rồng  ngưng đọng:
"Thật là... con  các ngươi quả thật cố chấp. Có lẽ…  vẫn nên trở về trong kiếm, chờ “kẻ ” đến tìm."
Lục Hoài gắng sức hỏi, m.á.u tràn nơi khóe môi:
"Kẻ … là ai?"
 bóng rồng  tan  Bảo Thiện, để  câu hỏi của  còn treo lơ lửng.
 
Giữa biển cát vàng, Lục Hoài chậm rãi bước  mặt nước,  thể  dòng sáng nuốt lấy.
Trước mắt mở  một thông đạo thời  trong suốt, quanh  phủ khói tím mơ hồ,  như đang  trong một nơi lơ lửng giữa trời và đất.
Trong mịt mờ hư ảo,   thấy cảnh tượng mơ hồ:
Thiên Thiên nắm c.h.ặ.t t.a.y Tử Yên, giọng lo lắng:
"Miên Miên, ngươi  cắt tay quá nhiều  , nếu còn để m.á.u tiếp tục chảy nữa… sẽ  chịu nổi."
Tử Yên mặt tái nhợt vì mất máu. Nàng cắn môi, khẽ gạt :
"Càng nhiều máu,  càng  thể tạo  nhiều Thời Thủy, càng nhiều cơ hội để đưa  trở về. Bảo Thiện dẫu  còn hàm chứa Không gian chi ngọc, nhưng hẳn vẫn còn chút kết nối với sức mạnh của viên ngọc . Chỉ cần  tiếng bạch nhạn dẫn lối…  nhất định sẽ  thấy."
Tiếng bầy bạch nhạn ngân nga như khắc  hư .
Lục Hoài run lên, theo bản năng bước về hướng âm thanh trong trẻo .
 
Một ảo ảnh khác hiện  trong màn sương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/yen-hoai-phan-2/chuong-14.html.]
Tử Yên nghiêng , nét mặt tái nhợt, khẽ thì thầm:
" tại  trận pháp Thời Thủy  mười ngày … vẫn chẳng  chút phản ứng nào?"
Thiên Thiên ép giọng dịu dàng, như để xoa dịu nàng:
"Hãy kiên nhẫn thêm một chút. Sẽ  kỳ tích… nhất định sẽ ."
Khói tím cuộn trào,  như đang tiến gần tới nơi phát  tiếng bạch nhạn hơn.
 
Trong căn nhà nhỏ giữa rừng trúc, ánh sáng chiều xuyên qua khe cửa, vẽ lên vách gỗ những đường sáng nhạt. Thân trúc rì rào vang lên trong gió, như thầm thì một câu chuyện xưa nào.
Tử Yên lặng lẽ phủi bụi khỏi con rối gỗ cũ, dù  gỗ của nó  sáng bóng cả lên.
Ngón tay nàng run run, càng lau càng thấy nhòe mắt.
Một giọt nước mắt rơi xuống, thấm  gỗ.
Rồi thêm nhiều giọt khác. Tiếng nức nở bật , xé tan sự tĩnh lặng.
 
 lúc , ánh sáng  mặt nàng bỗng mờ ,  một bóng  chắn . Một dáng hình  ngược sáng, chậm rãi tiến về phía nàng.
Tử Yên mở to mắt,  thở nghẹn , như  tin nổi.
Người  dừng  mặt, cúi xuống, đặt một nụ hôn khẽ lên bờ mi vẫn còn ướt.
"Ta về  đây,"  khẽ khàng  như một  thở, "Miên Miên."
Khoảnh khắc  mong manh như tơ dệt mộng,  cơ thể  khụy xuống, những vết thương  kịp khép  khiến m.á.u loang đỏ vạt áo, như những bông mạn châu sa nở rộ.
Chia sẻ link thoải mái không cần xin phép, nhưng vui lòng để lại đường link tới bài chia sẻ trong phần comment của truyện nha!
Hắn ngã  vòng tay nàng.
...
Trong đại điện Chu Tước, tiếng bầy bạch nhạn vang vọng, khiến Ninh An khẽ run rẩy mở mắt.
Vừa tỉnh, nàng  như kẻ vẫn chìm trong ác mộng, bàn tay siết chặt lấy vạt áo, thở dốc liên hồi.
“Là… là chưởng môn Tụng Vân! Bà … bà  đánh ngất  bắt cóc  !” – giọng nàng vỡ vụn, mắt dại  như đang sống  cảnh tượng khiếp đảm. "Bà  dùng lệnh bài của ,  lẽ là mang tráo Chu Tước bảo thạch !"
Lương Cầm biến sắc, song ánh mắt vẫn ngờ vực.
“Ngươi  chắc ? Sao  thể? Chẳng lẽ...  kẻ  giả danh chia rẽ chính phái chăng?”
Ninh An lắc đầu quầy quậy, nước mắt trào .
“… cũng chính bà  đưa giải dược cho . Rồi  bảo  mau trốn thoát… Bà  khác lắm,  khác với Tụng Vân mà  từng … Ý  là... Tụng Vân bắt  , và  thả  , dường như là hai  khác  ...”
Trong phút chốc, cả đại điện rơi   lặng nặng nề.
Lương Cầm siết c.h.ặ.t t.a.y áo,   do dự nữa, vội vàng dẫn   Thanh Long phái.