Cả nhóm vẫn còn sững sờ vì dư âm của điều  xảy  từ hàng trăm năm , mắt đồng loạt hướng về Lục Minh.
Hắn thoáng trầm xuống, như chìm đắm trong quá khứ. 
Lục Minh ngẩng lên   mỉm , giọng thiếu niên ngây thơ nhưng lạnh lùng như sương phủ:
“Đời ,   từng   trở . Chỉ đến đời , khi hai viên ngọc đồng loạt cộng hưởng đảo ngược thời , báo hiệu Tử Long sắp xuất thế,  mới thật sự thức tỉnh trong  thể Lục Minh.”
 
Cả  gian như nín lặng. Tụng Vân  tiếp, giọng trầm xuống:
“Còn   thực sự của Lục Hoài…  chết. Trúng độc của Bảo Thiện trong đêm .”
Lục Hoài ôm ngực, cơn đau  chỉ từ thể xác mà từ tâm can, mắt  tràn nước, cả  run rẩy.
 
Tụng Vân hít một  dài, tiếp tục:
“Thanh Long  Tử Long lúc , bỗng nhiên sinh hứng thú. Nó cũng nảy sinh ham  trở thành bản thể  chỉnh, chứ  còn là thuần thiện  thuần ác.
 nó tìm cách khác… Nó nhận ,  vì  tìm thần ngọc để  trí tuệ  bản tâm, nó  thể dựa  con . Bản năng con  vốn là dung hòa,  chối bỏ bất kì phần thiện ác nào. Và nó… tìm đến sư tổ của Thanh Long phái.”
Thanh Long phái, từ cổ chí kim, đều  rõ  thể con   thể chịu nổi sức mạnh của rồng. Đó là lý do họ luôn dốc sức nghiên cứu đan dược – những viên linh đan  áp chế,  giải phóng sức mạnh của rồng, để    thể mang nổi uy lực khổng lồ của thần thú cổ xưa.
 ngay cả với phương pháp , từng đời chưởng môn Thanh Long đều  chịu dày vò  ngừng.
Khi ác ý của rồng nắm quyền, họ tìm cách tiêu diệt hai gia tộc duy nhất còn  thể vung Bảo Thiện và Diệt Ác – Lục gia và Vân gia – đồng thời truy tìm hai viên bảo ngọc để dùng cho riêng .
"Ta... lúc đầu, cũng từng  kiểm soát  bản  như ," Tụng Vân trầm xuống.
Khi thiện ý của rồng chiếm thế, họ  cứu giúp  khác, âm thầm hỗ trợ để  thành nguyện vọng Tử Long gửi gắm từ ngàn xưa:   để rồng hồi sinh trọn vẹn, thiện ác dung hợp,  còn khổ nạn  hỗn loạn.
 
Chia sẻ link thoải mái không cần xin phép, nhưng vui lòng để lại đường link tới bài chia sẻ trong phần comment của truyện nha!
Chưa từng  đời chưởng môn nào dung hợp    thiện niệm và ác niệm, cho đến khi Tụng Vân xuất hiện.
Nàng là  duy nhất  sư phụ – tiền chưởng môn Thanh Long – dùng tính mạng để bảo vệ.
Vị sư phụ , qua bao nhiêu năm tháng, luôn chịu giày vò bởi ác niệm và thiện niệm đấu tranh  ngừng,  dồn  bộ thiện căn của  cho Tụng Vân, đồng thời phong ấn thiện niệm của Thanh Long  cấm địa. Họ dùng thiện ý của cả hai, tập trung để hóa giải ác niệm ,  mới truyền  thiện niệm cho nàng, như một dòng năng lượng tinh khiết  dẫn dắt qua thử thách khắc nghiệt nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/yen-hoai-phan-2/chuong-19.html.]
Tụng Vân, trải qua muôn vàn vất vả, giờ đây mới từng bước học cách giữ thăng bằng giữa hai luồng ý niệm trái ngược.
Nàng vận dụng thiện niệm, áp chế ác niệm vẫn luôn thường trỗi dậy, cân bằng lực lượng khổng lồ mà thanh long truyền  – để giờ đây, trong chính điện Thanh Long, nàng  thể  vững, tựa trụ cột của cả môn phái, điều khiển sức mạnh của rồng mà   nuốt chửng bởi nó.
 
Thiên Thiên  Tụng Vân, giọng run run hỏi: “Chính nàng…  dẫn dắt Kính Thiên phu nhân… diệt hai nhà Vân – Lục năm xưa?”
Tụng Vân lặng lẽ,  cúi đầu,  nhàn nhạt đáp: “Không  . Là chưởng môn tiền nhiệm.”
Tiền chưởng môn Thanh Long, giữa biển m.á.u của Vân gia và Lục gia, chợt bừng tỉnh khi  nhận  ác ý – hung hãn, dày vò –  gần như nuốt chửng . Hắn chần chừ một giây,  lấy hết sinh mạng, áp chế ác niệm, trao trả sức mạnh  cho Tụng Vân.
Nhờ , nàng mới kịp thời chạy tới cứu  Lục Hoài,   dẫn dắt Kỳ Hoàng đến cứu Tử Yên.
Một tia thiện niệm màu vàng kim của Thanh Long  nàng gửi  cho Lục Hoài – một mảnh ánh sáng để   thể tự cứu  trong hiểm cảnh, như bù đắp phần nào cho những mất mát.
 
" là ...   cũng  những lúc  thể áp chế ác niệm khi nó  tìm kiếm Thời Không chi Ngọc," Tụng Vân thở dài. "Và thật sự là...   chắc  sẽ mãi mãi dung hòa  hai luồng ý niệm ."
 
Một tiếng gầm gào vang lên từ sâu thẩm. Không gian chấn động nhẹ khi Thanh Long hiện thế.
Giọng nó rền vang nhưng điềm tĩnh: “Dù Tụng Vân    dung hợp thiện ác, nhưng …   hài lòng. Giờ… tới lượt ngươi , Tử Long.”
 
Lục Minh nghiêm trang, ánh mắt kiên định: “Cũng  tới lúc.”
 
Lục Hoài  sang Tử Yên.
Ánh mắt nàng sâu thẳm,  thể như căng lên vì sức nặng của sự thật.
Lục Hoài vòng tay ôm trọn lấy nàng, cất giọng gọi, "Miên Miên".
Hắn ghì nàng sát hơn nữa  trong lòng, "Dù thế nào  nữa, chúng ... sinh tử tương tùy."