Trong cơn lốc sáng, bóng hình của Tử Long chớp hiện .
Hai đầu của nó  hòa  một, đôi mắt lóe lên ánh sáng  bạc  xanh. Ánh sáng và bóng tối   di chuyển quanh  nó.
Đôi mắt rực sáng, nó gầm lên bằng giọng trầm vang như từ muôn kiếp vọng :
"Ta sẽ trở về Cổ Long chi địa, từ nay do chính  lựa chọn. Sau đó...  thể,  sẽ trở ."
 
Chia sẻ link thoải mái không cần xin phép, nhưng vui lòng để lại đường link tới bài chia sẻ trong phần comment của truyện nha!
Nó đưa mũi, đặt ấn ký rồng sáng rực trở  giữa trán Tử Yên. Thân thể rồng tan thành vô  mảnh , bay ngược  trời xanh.
"Như  mong , Vân gia chi nữ."
 
Thanh Long xuất hiện giữa màn sáng tàn dư, khoái trá  dài:
"Thú vị. Thế giới loài  hỗn loạn thế …  còn  chơi tiếp."
Tụng Vân khẽ chạm  sừng của nó, nở một nụ  như  như .
Nàng ngước đôi mắt xanh đen lưu chuyển của ,  lên bầu trời:
"Ngươi  nghĩ, Tử Long sẽ   chứ?"
"Cổ Long chi địa là nơi uẩn dưỡng sức mạnh của rồng và các loài linh thú. Nó  dung hòa hai mảnh thần ngọc trong ,   tắm qua vui buồn khổ ải của nhân gian, hẳn sẽ trở thành một tồn tại đặc biệt." Thanh Long gầm lên khe khẽ, "Thật đáng tiếc... Với , nhân giới vẫn nhộn nhịp hơn nhiều."
Tụng Vân kéo lên chiếc mũ trùm.
"Đi thôi, Thanh Long. Đến giờ  thăm... vị cựu hôn phu của  ."
"Không   sắp thành cố hôn phu   ?" Thanh Long  lên sang sảng, hòa cùng tiếng  khẽ khàng của nàng.
Cả hai cùng biến mất trong thánh địa đang dần đổ nát.
 
Tử Yên ngã quỵ, lâm  hôn mê,  thể nàng như một phiến lá rơi thẳng xuống từ vòng vây đang dần tan biến   trung của rồng. Thiên Thiên hoảng hốt lao tới, dang cánh đỡ lấy nàng, nước mắt trào .
Lục Hoài vội đón lấy nàng từ sải cánh của Thiên Thiên,  ôm chặt lấy nàng,   run rẩy.
Hắn mang nàng rời khỏi thánh địa đang dần sụp đổ, lảo đảo  về rừng trúc, nơi ánh sáng cuối cùng vẫn còn vương .
Trong thánh địa đang nứt gãy từng mảng, cột đá sụp đổ như tiếng trống tang, Lục Minh  lặng, ánh sáng đỏ rực soi lên gương mặt  hằn sâu mỏi mệt.
Trước mắt , khói bụi mờ ảo như biến thành hình bóng nữ kiếm sĩ tràn đầy hào khí năm nào – tà áo nhuốm máu, vẫn ngẩng cao đầu giữa hỗn loạn, mỉm  như ánh trăng rọi xuống vực sâu.
Hắn nhắm mắt, để ký ức tuôn về: những ngày cùng nàng rong ruổi khắp chiến trường, cùng bàn luận tâm tình giữa rượu và trăng, cùng vung kiếm bảo hộ một mảnh nhân gian.
Hắn nhớ giọng  mềm mại của nàng  cuối, "Không trách ," khi cả hai hóa thành bụi sáng… và bất giác khẽ .
“Chờ ,”  thì thầm, “ sẽ đến tìm nàng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/yen-hoai-phan-2/chuong-21.html.]
Lời  dứt,  thể  tan biến trong khói bụi, hòa cùng tiếng nổ sụp đổ của thánh địa, chỉ còn  dư âm ngân dài.
Bảo Thiện chợt nhoáng lên, bay tới cắm thẳng  khoảnh đất  căn nhà nơi rừng trúc.
 
Trong vạt rừng trúc, Thiên Thiên  yên  lâu.
Rồi nàng ôm lấy Tử Yên hôn mê một  nữa,  khi đem nàng đặt  tay Lục Hoài.
Đôi mắt nàng sáng ngời, Thiên Thiên mỉm .
"Nàng   còn nguy hiểm gì nữa. Từ nay, nàng  giao cho ngươi. Còn …  trở về giữ lời hứa với đỉnh Lam Vân."
Nàng khẽ vuốt thanh kiếm chứa linh lực bạch nhạn thanh,  cho giọng hát lảnh lót mất  âm vang diệu kỳ.
"Dù chẳng còn tiếng hót chứa linh lực,  vẫn  tìm cách trả món nợ  hứa." Thiên Thiên ngắm nghía thanh kiếm. "Và thứ ...  ,  thể trở thành điều gì đó thú vị."
Nói , nàng  lưng , dáng  mảnh mai khuất dần trong bóng hoàng hôn, chỉ để  tiếng gió xào xạc như một khúc nhạn ca.
 
Những ngày , Lục Hoài lặng lẽ chăm sóc Tử Yên trong rừng trúc.
Khi nàng mở mắt,  thấy bên giường  một con rối gỗ vụng về, tay cầm bó Tử Châu Sa tím thẫm.
Nàng bước  ngoài hiên, bắt gặp cảnh Lục Hoài đang lúi húi nấu nồi chè quế hoa. Mùi khét lẹt còn vương  vách bếp, mặt và hai bàn tay  thì nhọ nhem, tóc lòa xòa mồ hôi. 
Thấy nàng,  lúng túng cúi đầu, ấp úng:
"Ta… thử nấu chè ngọt cho nàng, nhưng… lỡ tay  cháy mất một nồi . Giờ … đang thử …"
 
Khóm trúc ngân dài những tiếng tích tích, hòa cùng với tiếng suối rù rì như bản hòa ca. Gió thổi một lọn tóc nhỏ ngang qua gương mặt  ,   khẽ nheo mắt.
 
Lục Hoài  kịp  hết, đôi mắt Tử Yên  ánh lên tia lém lỉnh.
Nàng bất chợt lao tới, đẩy  ngã ngửa xuống chiếu mát ngoài sân.
Lục Hoài tròn mắt,  kịp phản ứng thì môi nàng  cuồng nhiệt áp xuống, mái tóc phủ xuống vai  như mưa mùa xuân, nụ hôn sâu đến nỗi  thở cũng tan chảy.
"Chè ngọt  thể chờ," — nàng nhẹ giọng thì thầm, — "còn bây giờ…   ăn thứ khác."