Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

YÊU LẠI CHỒNG CŨ - Chương 32

Cập nhật lúc: 2025-06-15 11:55:30
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mặc cho mẹ Thành cố tình lôi kéo Thành vẫn đứng im bất động, đôi mắt thâm sâu nhìn về phía tôi không chút động đậy chỉ có khuôn miệng là nhếch lên nhấn mạnh lại câu hỏi

-Trả lời câu tôi hỏi, bây giờ cô xem mẹ con tôi là mối quan hệ gì?

Câu hỏi này từ miệng anh thốt ra như một con d.a.o đ.â.m mạnh vào tim tôi đến rỉ máu. Tôi nghẹn ngào nhìn anh, nhìn lại người tôi từng yêu thương nhưng bây giờ vô cùng xa lạ. Cuối cùng tôi cắn chặt môi nhấn mạnh lại câu trả lời

-Không có bất cứ mối quan hệ nào cả!

Sau khi nhận câu trả lời đầy lạnh lùng của tôi, đáy mắt Thành ẩn hiện lên sự đau thương cùng cực, đôi bàn tay anh siết chặt trong giây lát nhưng rồi nhanh chóng anh khôi phục lại biểu cảm bình thường, khuôn miệng từ từ lạnh lùng nhả chữ

-Đã không còn quan hệ thì cũng đừng mong gặp lại.

Nói rồi Thành bước đi theo mẹ anh ra khỏi bệnh viện, mẹ của Thành giờ phút này nhìn tôi bằng ánh mắt hả dạ vô cùng. Chỉ có tôi khi nghe anh nói ra câu này trái tim tôi dường như ngừng luôn nhịp đập. Nhìn bước chân anh khuất xa dần, tự nhiên tôi ngồi thụp luôn xuống nền gạch lạnh lẽo, đau thương đến mức chỉ biết rút vào góc tường mà thút thít mãi.

..

Sau khi lấy lại bình tĩnh tôi đi tiếp

lên phòng bệnh của ba Dũng. Ông nằm đó cả người đầy băng bó, nghe đâu là cuộc ẩu đả giữa Dũng và ông. Lúc tôi vào ông đang ngủ nên tôi chỉ ngồi một lúc rồi về, ban đầu dự tính là sẽ ở lại chăm sóc cho ông nhưng khi gặp lại Thành, tâm trạng tôi không còn ổn nữa thế nên tôi đành quay về chỉ có thể hẹn ông một ngày gần nhất để quay lại.

Tôi thất thiểu đi ra bệnh viện, dự định bắt luôn một chiếc taxi về quê luôn để đưa Bo về nhà với mình, thế nhưng tôi vừa đứng bên lề đường, định đưa tay vẫy taxi thì bất thình lình một chiếc xe hơi màu đen đang chạy đến rồi dừng hẳn ngay chỗ tôi đang đứng. Chưa kịp định thần lại thì cửa xe đã mở. Bất ngờ hơn là Thành, bây giờ anh lại ngang nhiên xuất hiện trước mặt tôi

-Lên xe?

Tôi nhìn anh, không biết anh là đang muốn gì thế nhưng những lời nói đau lòng lúc nãy của anh đang hành hạ tim tôi đau đến quặn thắc thế nên tôi chẳng thèm nhìn anh nữa, cũng chẳng muốn nói gì liền lạnh lùng bước chân lách qua người anh rồi đi thẳng.

Bất ngờ tôi đi qua chưa được ba bước chân thì Thành đã vươn tay ra kéo tôi đứng lại. Một lần nữa anh nhìn tôi bằng ánh mắt kiên định.

-Tôi bảo em lên xe?

Tôi đứng đối diện với anh, tự hỏi người đàn ông này là của tôi hay sao? Không, không phải, anh là một người lạ, một người xa lạ mà tôi chưa từng quen

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/yeu-lai-chong-cu/chuong-32.html.]

-Buông tôi ra.

Tôi lạnh lùng hất mạnh tay anh ra nhưng tôi càng vùng vẫy tay Thành càng bóp chặt, mạnh đến mức cả cùm tay tôi đỏ hằn cả lên, thế nhưng sao tôi chẳng thấy đau nơi đó, mà cơn đau dằn xé lại hoành hoành nơi sâu thẩm con tim.

-Lên xe, anh muốn chúng ta cần nói chuyện rõ ràng.

Thành thấy tôi cau mày đau đớn nên từ từ nới nhẹ cánh tay tôi ra nhưng vẫn giữ im như thế sợ tôi trốn chạy rồi lập lại câu nói một lần nữa. Còn tôi, tôi đã quá mệt mỏi nên không buồn cựa quậy nữa, chỉ lạnh lùng buông lời

-Muốn gì thì nói nhanh tôi đang có việc.

-Không cần gấp.

-Nhưng tôi gấp, tôi có việc phải đi.

-Tôi lại rảnh thời gian.

-Anh?

Cuối cùng trong cuộc nói chuyện tôi vẫn thua Thành. Ôm một bụng hập hức tôi tự động mở cửa xe rồi bước vào, ở bên cạnh thấy tôi ngoan ngoãn ngồi trong xe không biết đang nghĩ gì mà tôi thấy đôi môi Thành lại cong nhẹ.

Dường như tôi càng khó chịu lại khiến cho Thành trao lại sự dịu dàng, anh lái xe đi thẳng suốt quãng đường dài bàn tay của anh vẫn yên vị trí đan chặt lấy tay tôi,chặt đến nỗi tôi có muốn rút ra cũng không được. Một khắc này bỗng nhiên khiến cho tim tôi nghẹn lại, ký ức ngày xưa hiện về trong khối óc vừa ngọt ngào vừa đau đớn cùng cực. Ngày đó anh yêu tôi, quan tâm tôi từng chút, luôn nhẫn nhịn mỗi khi tôi giận dỗi anh luôn đối đầu với mẹ mình một cách bất liệt chuyện tình yêu của chúng tôi mặc kệ bà ngăn cấm, mặc kệ bà bày ra bao nhiêu chuyện để anh quay về nhà thì anh vẫn một mực ở yên một chỗ, tự động dang tay che chở cho cái gia đình nhỏ của mình. Để rồi cho đến một ngày đất trời trong tôi sụp đỗ, nước mắt hoá thành bão tố khi người ta thông báo tin anh chết…quãng thời gian qua không dài, không ngắn vừa đủ để tôi sinh ra cho anh một đứa con, thì anh lại quay trở về bằng da bằng thịt, có chắc trong chuyện này là một âm mưu gì đó, trong đầu tôi thầm nghĩ có khi anh không hề biết chuyện gì cả, mọi thứ đều là mẹ anh bày ra, mẹ anh lừa dối anh, để khiến cho tôi và anh rời xa. ???

Vừa nghĩ, tôi vừa nâng đôi mắt lên nhìn anh, đúng lúc anh cũng quay lại nhìn tôi, Tôi không chần chừ lập tức hỏi ngay

-Thời gian qua anh ở đâu? Tại sao lại nói rằng mình đã chết?

Tôi hỏi xong bất giác Thành nhíu mày, trên đôi môi vô thức lộ ra một nụ cười ảm đạm. Anh dứt khoác buông bàn tay tôi ra rồi lạnh lùng thu về khiến cho tôi trong một khắc cảm thấy vô cùng hụt hẩng.

Thành nhếch môi, vừa nhìn thẳng phía trước để lái xe, vừa nói

-Em hỏi để làm gì? Nếu như tôi không giả c.h.ế.t thì làm sao tôi biết được bộ mặt thật con người của em. Vừa mới hay tin chồng chết, em đã vội vã bán nhà, vội vã phá đi giọt m.á.u của mình, vội vã lấy một người chồng giàu có. Quyên đã bao giờ em tự hỏi, tự đau khổ và đặt nghi vấn về cái c.h.ế.t của tôi, đã bao giờ trong tiềm thức của em em muốn chạy đi tìm tôi, tìm xác của chồng mình coi tôi thật sự đã c.h.ế.t hay chưa? Tại sao? Tại sao em không làm như thế hả? Hay là nghe tin tôi c.h.ế.t em vui lắm vui vì mình được giải thoát nên cũng nhanh chóng xóa bỏ tất cả mọi thứ về tới kể cả đứa con chưa kịp thành người để bản thân em được tự do hả? Có biết em ác với tôi lắm hay không?

Nói đến đây giọng Thành nghẹn lại. Anh đột ngột phanh xe lại rồi nhìn sang tôi, trong đôi mắt lập tức chuyển sang đỏ ngầu rồi anh nói tiếp

Loading...