Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

YÊU LẠI CHỒNG CŨ - Chương 34

Cập nhật lúc: 2025-06-15 11:55:34
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi hét lên, đồng nghĩa Thành càng thô bạo cấu chặt ngón tay vào cằm tôi. Đau đau đến mức da thịt tôi chút nữa là bị bàn tay của Thành làm cho nhàu nát

-Tôi đã nói rồi đừng mong ai dám bước chân vào cuộc đời của em. Họ dám tiến đến một bước, tôi dẫm lên họ một bước,tôi bảo đảm cuộc đời của họ từ đó về sau sẽ không còn được tươi đẹp nữa. Cũng giống như thằng Dũng, bây giờ chắc nó ngồi đếm lịch hơi lâu rồi đó?

Nghe Thành nhắc đến Dũng, tôi có chút bất ngờ, không hiểu Thành có liên quan gì đến Dũng. Hay tôi đang nghe nhầm nên dù đau vẫn cố tình hỏi lại

-Chuyện của Dũng, tại sao anh…?

Tôi định nói tạo sao anh biết nhưng chưa nói hết câu thì bỗng nhiên cánh tay Thành buông vội chiếc cằm tôi ra, anh trượt dài xuống rồi bấu chặt vào eo tôi sau đó ghì tôi vào người anh, anh nói

-Những ai liên quan đến em anh điều biết.

-Anh?

-Đi vào

Thành mở cửa xe bước xuống anh lấy trong túi ra một chùm chìa khoá rồi anh mở cửa. Hiển nhiên trong nhà bây giờ chẳng có ai càng khiến cho tôi ngạc nhiên tột độ.

Thành mở cửa xong là đi ra rồi lái xe vào trong như chính chủ nhân của căn nhà. Chẳng đợi tôi hỏi anh đã nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi đi vào. Bước đi đến đâu anh đều hỏi tôi một câu xoáy sâu tâm can đến đó

-Em cảm thấy nơi này quen thuộc không?

-Ý anh là gì?

-Không có ý gì cả, chỉ là anh cảm thấy đau lòng khi nơi này vốn là kỷ niệm của hai đứa nhưng em lại nhẫn tâm bán đi cho người ta để lấy tiền thôi.

Thành vừa nói vừa nắm tay tôi đặt vào nơi tim anh, mắt anh đỏ lên rồi tiếp tục chất vấn tôi

-Quyên? Tôi yêu em, tôi cãi lời ba mẹ tôi để bảo vệ em, thế thì tại sao? Tại sao khi tôi bị tai nạn, em không là người ở bên tôi, tại sao em lại chọn cách rời đi khi nghe tin tôi không còn khả năng hồi phục, tại sao em lại quên hết những gì chúng ta đã từng, em nhẫn tâm đem bán đi ngôi nhà của chúng ta hả? Em cạn tình, em cần tiền đến thế sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/yeu-lai-chong-cu/chuong-34.html.]

Từng lời Thành thốt ra như vết d.a.o cứa sâu vào tim tôi, từng nhịp tim anh đập cứ thể như trách mắng oán hận tôi thật nhiều. Anh khóc, tôi khóc, nước mắt cả hai như hai dòng sông đối lập chảy dài. Mỗi người một dư vị, mỗi người một quan điểm, cứ thế im lặng đứng bên nhau, dằn xé tâm can mặc cho thời gian từng giây từng phút đang trôi qua mà không có cách nào níu giữ.

Nhìn anh đau lòng tôi cầm lòng không được dù cho người đáng trách là anh mới đúng. Tôi lau nước mắt, hít một hơi dài quyết định lên tiếng nói hết tất cả để giải bày với anh, để hai chúng tôi ngồi lại, nói cho nhau nghe những khúc mắt trong lòng. Và tôi cũng muốn biết rõ thời gian qua anh đã ở đâu để gỡ hết những câu hỏi mà tôi chưa được giải đáp

Thế nhưng khi tôi vừa định mở lời thì bất ngờ Thành đanh mặt lại, anh đẩy mạnh tôi xuống sopha rồi dùng thân mình đè lên người tôi. Đưa tay nới lỏng cà vạt ra, Thành khom xuống, anh dùng ánh mắt đầy sự phỉ báng dành cho tôi. Anh nói

-Nói xem bây giờ tôi cần bao nhiêu tiền để mua được em hả?

Bị ngã bất ngờ nên cổ áo tôi hơi bị trượt xuống rồi lộ cả ra hai bầu n.g.ự.c căng tròn, trước mặt Thành tôi nhanh chóng đưa tay lên che lại. Không phải là cảm giác xấu hổ, chỉ là thấy lộ liễu quá trước anh nên tôi không muốn thôi.

Định bụng là giải thích, nhưng hành động coi thường này Thành giành cho tôi thế nên tôi cũng thấy lười nói. Mặc kệ anh nghĩ sao thì nghĩ một người đã không tin tưởng mình thì có nói cũng bằng không

-Tôi không cần tiền, chỉ cần anh buông tôi ra?

-Không cần tiền?

Thành nhếch môi rồi cười khẩy. Ném cho tôi cái nhìn đầy khinh bỉ anh thốt lên

-Cô đừng nói cô không cần tiền.không cần tiền thì sao lại bán nhà, bán đi tất cả để lấy người giàu có. Thằng Dũng cho cô bao nhiêu? Tôi cho cô gấp hai lần thằng đó?

Dường như giờ đây trong mắt Thành tôi chỉ là một người cần tiền, một người không có trái tim chỉ biết vụ lợi cho mình. Thật nực cười, mẹ anh đã tiêm vào não anh những gì mà bây giờ anh ngu ngốc đến vậy. Bán nhà? Tại sao anh lại nghĩ tôi bán nhà khi mà giấy tờ nhà vốn dĩ ban đầu là anh gửi cho mẹ anh giữ, giấy tờ nhà cũng là đứng tên anh thì tôi bán thế đéo nào cho được.

Tôi thở mạnh, bao nhiêu ấm ức trong lòng bây giờ không còn có thể đè nén nữa mà lồng lộn bộc phát ra. Tôi hét vào mặt Thành

-Tôi không cần tiền, không cần gì cả, từ trước đến giờ một đồng một cắc tôi cũng chưa hề lấy gì của anh. Tất cả của cải của anh là do mẹ anh lấy, anh muốn biết thì về nhà mà hỏi mẹ anh. Từ khi anh biến mất khỏi cuộc đời tôi không một ngày nào tôi thôi nhớ về anh, không một ngày tôi không nghĩ đến anh, không một ngày nào hai mắt tôi không sưng vì khóc. Tôi đã từng không cần gì cả chỉ cần anh, cần anh có trách nhiệm với tôi, nhưng không, thời gian tôi cần anh nhất anh chẳng một lần xuất hiện. Và khi anh xuất hiện… tôi vẫn cần anh, vẫn muốn chạy đến ôm chầm lấy anh cho thỏa nỗi nhớ. Thế nhưng anh đã đối xử với tôi như một người xa lạ, hết lần này đến lần khác anh dùng lời nói làm tổn thương tôi. Đến bây giờ…nếu anh hỏi tôi đang cần gì thì tôi sẽ tự tin trả lời rằng tôi cần tất cả, ngoại trừ cần anh!

Tôi nói dứt lời đồng nghĩa bản thân cũng không kìm nén được mà khóc lớn, bao nhiêu uất ức có thể bộc phát ra rồi dù là ít hơn những gì tôi chịu đựng sau suốt từng ấy năm nhưng dù sau tôi cũng đã thấy nhẹ lòng hơn.

Thành nghe xong, đôi vai anh khẽ run lên, đáy mắt nhìn tôi đầy bi thương. Anh có ngạc nhiên, có ngờ vực những gì tôi nói ra thế nên trông giây lát khi mà nước mắt tôi vừa ngừng rơi thì anh đã đưa tay bấu chặt vai tôi, anh không giữ được sự bình tĩnh liền hỏi lớn

-Em nói cái gì? Tất cả mọi chuyện đều là do mẹ anh gây ra? Mẹ anh sao bà có thể như thế được?

Loading...