YÊU LẠI CHỒNG CŨ - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-06-15 11:54:28
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Buổi chiều hôm đó anh về trễ hơn tôi nên tôi ở nhà chuẩn bị sẵn một bàn ăn nhỏ, có nến có hoa, vì tôi muốn tạo cho anh một bất ngờ. Thế nhưng khi chuẩn bị xong hết, tôi cứ ngồi đợi, đợi mãi đến tối vẫn không thấy anh về, gọi điện thoại thì lại thuê bao. Nghĩ chắc điện thoại anh hết bin hoặc xe anh hư giữa đường nên chưa về kịp thôi nên tôi vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Buồn buồn tôi cầm điện thoại lướt mạng, bất ngờ lướt đến một bài viết của một cô gái trẻ trong bài nhắc đến chuyện cô ấy và chồng mới cưới nhau một người tuổi tý và người tuổi tuất, đọc đến đây tự nhiên vô thức tôi rùng mình rồi nhớ lại lời mẹ Thành đã nói hai tuổi chúng tôi không hợp. Nhanh chóng tôi lại đọc tiếp cho hết bài viết đó, mới bàng hoàng khi cưới nhau được 5 tháng chồng cô gái đó đã bị đột tử bỏ lại vợ và cái thai 3 tháng trong bụng.
Đọc xong mà tôi vã cả mồ hôi, lại lập tức gọi cho Thành, nhưng tuyệt nhiên vẫn chẳng nhận được tín hiệu gì cả. Trong lòng mỗi lúc mỗi nóng như lửa đốt bởi vì chưa khi nào anh đi về trễ như thế này cả.
Đồng hồ vẫn chầm chậm trôi qua, trên bàn các món ăn đã nguội. Tôi không thể ngồi yên được nữa nên định đứng lên đi tìm anh thì bất ngờ điện thoại tôi đổ chuông. Là số của anh. Thấy vậy tôi mừng rỡ vội bấm máy nghe
-Em nghe đây, sao hôm nay anh về trễ vậy?
Đầu dây bên kia một tiếng nói rất lạ vang lên
-Cho hỏi số máy này phải của vợ chủ chiếc điện thoại không?
Nghe đến đây tôi không khỏi bất an nên đáp lời ngay
-Đúng rồi, mà anh là ai chồng tôi đâu?
-Chồng chị bị tai nạn đã đưa vào bệnh viện X chị đến nhanh nha.
Tiếng điện thoại tắt cũng là lúc tôi như muốn ngã quỵ bởi cái tin đó. Nhanh chóng tôi vội khoá cửa rồi chạy vội ra đường lớn , chạy nhanh đến mức quên luôn cả việc tôi đang mang thai rồi đứng bên đường bắt ngay chiếc taxi đi nhanh vào viện.
Lúc tôi đến viện đã thấy ba mẹ anh ở đó trước rồi. Trông nét mặt họ lo lắng cho anh không khác gì tôi. Tôi đi tới, định mở miệng chào họ thì bất ngờ mẹ anh đã đứng bật dậy, bà túm chặt hai vai của tôi rồi gào lên
-Là tại mày, tại mày mà con tao mới gặp nạn. Tại sao tao đã cấm cản không cho mày yêu nó mà mày không nghe. Bây giờ mày còn đến đây để làm gì? Muốn khắc cho nó c.h.ế.t luôn mới chịu đúng không hả?
Giờ phút này dù bị bác ấy mắng chửi thế nào tôi cũng không hề oán trách bác nữa lời, vì tôi đang lo cho sinh mệnh của chồng tôi sau cánh cửa phòng phẫu thuật kia. Nên bác có chửi có đánh tôi cũng đành cúi đầu im lặng.
-Mày về đi, tao không chấp nhận mày ở lại đây. Về đi
Bà lại liên tục gào lên rồi lại ôm mặt khóc, ở bên cạnh bác trai thấy vậy liền kéo bà ta khỏi người tôi. Ông ôm lấy bà rồi liên tục dỗ dành
-Bà đừng khóc, thằng Thành sẽ không sao đâu mà!
-Ông ơi tôi lo quá, tôi chỉ có mình nó, nó mà có mệnh hệ gì chắc tôi sống không nổi đâu. Hu hu
Vừa nói xong bác gái lại khóc, rồi lại tiếp tục trừng mắt nhìn tôi
-Mày đi về, về khuất mắt tao.
Bên cạnh bác trai chỉ biết thở dài nói.
-Thôi mà bà?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/yeu-lai-chong-cu/chuong-5.html.]
Rồi bác nhìn sang tôi. Giọng nghiêm nghị nói
-Thôi cháu về đi. Khi nào thằng Thành có tin gì bác sẽ gọi. Con ở đây chỉ tổ làm bác gái đổ bệnh thôi.
Nghe ông nói vậy tôi định van xin bác ấy cho tôi ở lại đợi tin của anh, thế nhưng đúng lúc này có y tá đến, họ nghe ồn ào nên căn dặn chúng tôi giữ trật tự. Thế mà mẹ anh vẫn kích động, cứ nhìn tôi là chửi lên những câu khó nghe. Dù không muốn nhưng cuối cùng bác trai năn nỉ tôi đành phải quay bước trở về, đến khi nào có tin của anh bác trai báo cho tôi hay tôi sẽ sang thăm anh sau.
Đêm hôm đó sau khi về nhà tôi cứ khóc suốt, khóc vì lo cho anh, khóc vì nhớ anh, vì sợ anh sẽ xảy ra chuyện, nên chốc chốc cứ bấm màn hình điện thoại xem đã mấy giờ, bác trai có gọi cho tôi hay không, vì tôi sợ, sợ mình lỡ một khoảnh khắc nào đó mà bác trai gọi tôi không nghe, lúc đó anh tỉnh lại sẽ buồn lắm khi tôi không ở bên cạnh anh.
Từ đêm đến sáng hai mắt tôi cứ mở to chẳng dám chợp mắt một phút nào. Thế nhưng chiếc điện thoại vẫn im ru không một tín hiệu. Cuối cùng đến sáng, tôi không chờ được nên vội thay đồ rồi bắt xe qua bệnh viện ngay để xem tình hình anh thế nào rồi, nếu như mẹ anh không cho tôi vào thì tôi sẽ đứng ở ngoài nhìn cũng được, miễn là tôi được thấy anh.
Thế nhưng khi tôi qua đến viện, đi khắp nơi tìm kiếm vẫn không thấy anh và người nhà anh đâu cả, linh tính có chuyện không lành ngay lập tức tôi đi liền tới phòng trực, nhìn chị y tá ngồi đó tôi hỏi ngay
-Chị ơi bệnh nhân Thành hôm qua bị tai nạn vào đây sao rồi chị, anh ấy chuyển sang phòng nào rồi mà em tìm không thấy ạ!
Tôi hỏi chị ấy với một hy vọng chị sẽ chỉ tôi sang khu hồi sức đề tìm anh, chị sẽ nói anh phẫu thuật thành công rồi thế nhưng đáp lại với tôi, chị lật hồ sơ ra xem một lúc sau đó nhìn tôi hỏi
-Bệnh nhân Đỗ Minh Thành, bị tai nạn giao thông lúc 7h tối đêm qua đúng không?
Tôi lập tức đáp lại
-Dạ đúng rồi chị. Anh ấy sao rồi chị.
Chị nghe vậy xong là thở dài
-Bệnh nhân mất lúc 10h đêm. Gia đình đã đưa xác về nhà rồi em!
Tôi nghe xong cả người như muốn ngã quỵ, đôi tai ù đi, khuôn miệng run run hỏi lại chị ấy một lần nữa
-Chị… chị…
Chị ấy dường như đã quá quen với ảnh tượng này nên gật đầu đáp lại tôi ngay
-bệnh nhân đã không còn ở bệnh viện.
…
Tôi không biết lúc đó tôi đã ra khỏi bệnh viện bằng cách nào. Chỉ là khi ngồi trên chiếc taxi đi qua nhà Thành, con tim tôi đau đớn cùng cực, nước mắt chảy như mưa, ướt nhẹp cả áo . Tôi khóc đến mức bác tài xế thấy thương tình còn an ủi tôi
-Con có chuyện gì buồn à? Nhưng mà bình tĩnh đi con. Mọi chuyện đều có cách giải quyết mà
Tôi nghe vậy liền ngước mắt nhìn chú, sống mũi tôi lại cay xè, tôi tiếp tục nấc lên
-Giải quyết thế nào khi mà chồng con đã mất rồi hả chú?