Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Không khí trong phòng bao lập tức  đổi, biểu cảm của   thì muôn màu muôn vẻ.
“...Thật  giả ?”
“Khi nào thế?”
“Với ai? Cô nào mà ghê ?”
Sợ chiến sự lan sang ,  lén chuồn  ngoài.
Hít thở  khí tươi mới bên ngoài,  dần nghĩ thông suốt.
Chắc Tần Mặc cũng giống ,    gài “ xem mắt”.
Tháng ,  gọi  về nước,   chuyện quan trọng.
Ai ngờ  về   bà lừa  ăn với Trịnh Tử Việt.
Ban đầu cứ tưởng chỉ là bữa ăn đơn thuần,
cho đến khi thấy ánh mắt khinh khỉnh của Trịnh Tử Việt.
“Nếu  là cô,  sẽ  mặc cái áo sơ mi kẻ nhà quê thế   xem mắt .”
Thì  là xem mắt.
Nhà họ Vu  hợp tác với nhà họ Trịnh.
Mẹ    hy sinh hôn nhân, giúp chồng mới của bà trải đường phát triển sự nghiệp.
 bật  giễu .
Trịnh Tử Việt nhíu mày: “Cô  gì?”
 đáp: “Cười  mắt cao hơn đầu, ngạo mạn tự phụ.”
“Cô—”
“Cô cái gì mà cô. Ăn cơm của  , ăn xong ai về nhà nấy,   đừng liên lạc nữa.”
Trịnh Tử Việt  tin nổi: “Cô   cảm tình với ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/yeu-lai-trong-hon-nhan/chuong-4.html.]
“Tại   ?”
 dùng ánh mắt đặc biệt nghiêm túc đánh giá cách ăn mặc của  ,
 thốt  hai từ:
“Phô trương.”
Biểu cảm của Trịnh Tử Việt lúc đó đúng là cực kỳ thú vị.
Nghĩ , chắc chuyện của Tần Mặc cũng na ná .
  bộ ngoài phố để thư giãn đầu óc.
Vô tình thấy tiệm bánh mì nổi tiếng đang xếp hàng dài.
Mẹ   thích ăn loại , nên  định mua về cho bà.
Xếp hàng hơn một tiếng đồng hồ.
Lúc về đến nhà,  gần mười một giờ đêm.
Vu Linh Linh  về.
Vừa bước  sảnh,    thấy tiếng cô   thút thít.
“Dì ơi,   con  tệ ?”
Mẹ  dịu dàng an ủi: “Sao  như thế ? Linh Linh là cô bé  nhất mà dì từng gặp.”
“Tốt hơn cả chị Ôn Nghênh ?”
“Dĩ nhiên .”
Mẹ  chẳng cần suy nghĩ, đáp ngay:
“Thời gian  sống cùng , dì sớm  coi con là con gái ruột . Còn về phần Ôn Nghênh—”
Bà ngừng một chút, giọng mang theo chút chán ghét,
Trà Đá Dịch Quán
“Ôn Nghênh dù là con ruột, nhưng dì  chẳng ưa gì nó. Có lẽ tình  cũng   duyên phận, dì thấy, dì  duyên với con hơn.”
—