Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Chị em chúng  chuyện trò một lúc thì  tiếp tục   điện thoại. Nhìn  Kiên hiện    chút bất an nhưng  vẫn lựa chọn bấm .
  kịp lên tiếng thì bên  Kiên giận dữ hét lên
-Mày    hả Cúc?
Nghe câu ,  cách xưng hô   cũng  thể liên tưởng  nét mặt hung hăng của Kiên. Chắc    về và phát hiện  trốn .   Lan, con bé cũng  rõ nên hai đứa cứ ôm lấy  mà run. Không   trả lời bên  Kiên  tiếp tục 
-Conmeno tao mà bắt  mày tao  để yên .
Tút…  sợ quá bấm tắt luôn điện thoại  vội vàng  với bác tài.
-Bác ơi bác  thể cho xe chạy nhanh giúp cháu  ạ?
Bác tài   hướng phía   khi thấy cảnh kẹt xe đông nghẹt bác chỉ đành lắc đầu.
-Giờ  công nhận họ  về nhiều nên nhanh lắm cũng  mất 1 tiếng mới   cô ạ.
-1 tiếng hả bác, thế  con đường nào tắt  ạ.
-Hai cô  việc gấp ?
 thật thà kể cho bác tài , trong lòng thấp thỏm  yên vì  sợ  con Kiên sẽ tìm   chúng    bắt con  về thế nên cứ 1,2 phút là  đầu   trông chừng 
Nghe và hiểu   cảnh của hai đứa, bác tài tỏ  thương cảm   
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/yeu-lai-tu-dau/chuong-36.html.]
-Thế để bác   con hẻm    đường vòng. Đường  xa nhưng an  
-Dạ , thế bác giúp chúng con với.
-Ừ.
Bác tài loay hoay mãi mới quanh xe   chở chúng   đường vòng. Con đường  nhỏ  hẹp  thêm mặt đường  ổ gà nhiều nên xe  dằn một cái là trong bụng  nhói lén một cái. Thật sự khó chịu lắm nhưng  vẫn ráng.
Trót lọt   đến sân bay,  và Lan mừng như bắt  vàng. tiền taxi chỉ tầm 1 triệu nhưng  gửi bác 2 triệu luôn. Ban đầu bác  từ chối  nLan nhưng   mãi thuyết phục mãi là may mắn gặp  bác bác giúp bọn  chạy thoát khỏi căn nhà   tình giờ  cuối cùng   đủ thứ bác mới đóng ý nhận tiền.
…
Bước xuống sân bay Nội Bài trong cái thời tiết lạnh lẽo. Cả hai chúng  vì  chuẩn  gì kịp nên lạnh đến mức hai tay hai cLan rung lên cầm cập luôn. Ngó thấy trời  khuya, sợ  phiền  với gia đình dì  nên   Lan tìm khách sạn qua đêm   mai hai đứa qua nhà dì  . Lan   cũng đồng ý nên nhanh chóng chúng   ngay tới một khách sạn lớn gần đó   thủ tục thuê phòng.
Qua ngày hôm ,  gọi cho      đến và hiện tại đang ở khách sạn X gần sân bay,    xong là bà  bà  chỗ khách sạn đó nên để   rước . Lúc gặp ,  và  vui mừng ôm lấy  òa ,  cũng nhanh chóng đem cái áo khoác  cho  mặc để giữ ấm,   thấy Lan  bên cạnh, con bé im lặng từ khi   sang nó cứ   đầy mơ ước,  khẽ tủi tLan. Bất giác  hiểu liền đưa tay ôm lấy con bé  đó cả hai chúng  theo  cùng  về nhà dì .
Sau mấy chục năm lập nghiệp nơi  dì   xây  một căn nhà ba tầng rộng rãi. Mẹ  đưa chúng  đến,   ngôi nhà cao tầng   chút tự hào về dì  nên kể với Lan đủ thứ chuyện về dì với niềm tự hào rằng dì ruột  sẽ   nhưng đến khi dì  , dì ăn mặc thật sang trọng, vô thức   dì thấy dì  nét giống   lắm,  kịp vui mừng để cúi đầu chào thì dì  dùng ánh mắt khinh thường quét  chúng , biểu cảm và thái độ chán ghét thì bao nhiêu tự hào, bao nhiêu cảm kích từ nãy giờ trong   nảy sinh  sự thất vọng về dì  bấy nhiêu
-Đi vô .
Dì  mở cửa   giọng đó, vô thức   qua  , cảm nhận mấy hôm nay   ở đây chắc cũng  thoải mái gì. Và đúng như  dự đoán, gương mặt   sượng trân, Lan nó là  ngoài thấy dì cọc cằn  vẻ  ưa chúng  nó  càng thêm ngại. Cứ thế  kịp để chúng  đưa nó vô nhà nó  kịp cúi đầu  với  
-Thôi chị và bác  nhà , em  bà chị gần đây để em sang chị em ở ạ.
-Em  cần  dối chị ?
-Em  thật mà chị? Chị và bác gái cứ  nhà   cần lo cho em .