Trên con phố vắng phía xa thỉnh thoảng vài chiếc xe chạy ngang, tiếng động cơ ồn ào càng khiến khung cảnh cửa trở nên tĩnh mịch dị thường, tĩnh mịch đến mức phần quỷ dị.
Điếu t.h.u.ố.c lá nữ dài mảnh vẫn đang cháy dở, cách mấy mét, hai chằm chằm. Thời gian như ngưng đọng ở khoảnh khắc , cả hai đều ăn ý rời mắt nơi khác, như thể một ván cờ, chẳng ai chịu nhận thua.
Ánh sáng trắng từ biển hiệu quán bar hắt xuống khuôn mặt góc cạnh của đàn ông, nhuộm lên vài phần lạnh lẽo. Ánh mắt u tối khó dò khiến chẳng đoán nổi tâm trạng lúc của , vẻ mặt biểu cảm dường như quá mức bình thản, nhưng hiểu , Nhan Yểu vài phần giận dỗi xen lẫn chút ấm ức từ nét mặt .
Một tháng dài dài, ngắn chẳng ngắn. Vậy mà khi tái ngộ cảm giác như mộng như ảo.
Quả thật, họ lâu gặp .
Tóc đàn ông dường như cắt ngắn thêm một chút, phần mái chạm lông mày, tóc mai hai bên cũng ngắn nhiều, nhưng vẫn điển trai như .
Mặc áo khoác mùa nóng, nhưng khoác khiến thấy chút khó chịu nào, trái toát khí chất lạnh lùng, kiêu ngạo, mang phong thái "chó sói cưng ngầu" chính hiệu.
Lần gặp , giữa hai như nhiều thêm một thứ gì đó mơ hồ mà thể gọi tên.
Người đàn ông bỏ rơi bên cạnh thì hiểu chuyện gì đang xảy , ánh mắt lướt qua giữa hai , nhịn mà lên tiếng nhắc nhở: "Người ơi? Mình add WeChat nha?"
Nhan Yểu nheo mắt, hít thêm một thuốc, cằm khẽ hất về phía Giang Nghiên đang ngơ ngác đó xa.
"Anh hỏi ."
"Hả?"
Gã đàn ông mù tịt, một lúc mới kịp hiểu đùa giỡn. Trong lòng khỏi tức tối, khẽ c.h.ử.i một câu xoay thẳng quán bar, biến mất khỏi tầm mắt hai .
Giang Nghiên vẫn yên tại chỗ, động tĩnh gì.
Nhan Yểu khẽ búng tàn thuốc, ánh mắt dừng nơi bàn tay siết chặt bên hông , ánh trầm xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/yeu-tham-bpna/chuong-54.html.]
lúc , Tưởng Vũ trong trang phục thường ngày hớt hải chạy tới, la lớn: "Ấy giời ơi Giang Nghiên, tụi về thôi, tối còn bar gì nữa chứ, mai còn dạy mà, chịu ở nhà ngủ ......"
Nói đến một nửa, biểu cảm Tưởng Vũ khựng , ngẩng đầu lên đối ngay ánh mắt như như của Nhan Yểu, mặt liền cứng đơ, bèn vội vàng chữa cháy: "Bar ghê á! Tự dưng thèm nhậu quá trời, hiểu tại luôn, ha ha ha..."
Điếu t.h.u.ố.c hút đến cuối, Nhan Yểu dập tắt tàn lửa còn sót , khẽ nhướng mày, giọng mang theo ý trêu chọc: "Trùng hợp quá ha, luật sư Tưởng."
"Trùng... hợp thật đó."
Tưởng Vũ gãi đầu gượng, trong lòng ngừng rủa thầm: trùng hợp cái khỉ gì! Nếu do Giang Nghiên lôi cổ đây, thì giờ ai rảnh gió thổi ban đêm hút khí trời?
"Đi nhậu ?"
Tưởng Vũ điên cuồng lấy khuỷu tay thúc đàn ông bên cạnh, mặt vẫn cố giữ nụ cứng đơ, ậm ờ mãi mà gì.
Anh vốn Giang Nghiên kéo ngoài, giờ trong tình huống hổ thế , mà "kẻ đầu têu" như đóng băng yên, hé môi lấy nửa lời.
"Thầy Giang mai còn tiết? Giờ còn nhậu, lắm ha." Nhan Yểu mà , khóe môi vẫn giữ nguyên nét cong nhàn nhạt.
"Có gì ?"
Người đàn ông cuối cùng cũng lên tiếng, giọng trầm lạnh, từng từ vang lên trong gió đêm, cực kỳ bình tĩnh, như thể cảnh tượng chẳng ảnh hưởng gì tới .
Tưởng Vũ thấy khí gì đó sai sai, vội bá vai Giang Nghiên hề hề: "Nhan Yểu , cô đừng coi thường nha. Bữa tụi họp lớp đó, một quật gọn hai chai rượu cô tặng luôn, tửu lượng cũng lắm!"
Nhan Yểu nhướng mày, gì, vẻ bất ngờ vì chuyện uống rượu.
Bên tai vang lên tiếng động cơ xe, cô nghiêng đầu , một chiếc xe thể thao màu đỏ rực từ từ lướt đến, cuối cùng dừng ngay mặt ba .