"Phụ ! Chúng con về !"
"Phụ , con bụng đói cồn cào!"
Sau khi đột phá, hai đứa trẻ cảm thấy đói khát dị thường. Vừa bước  cửa,  thấy  bàn bày sẵn một mâm cơm nóng hổi thơm lừng.
Tạ Thính nghĩ hôm nay là ngày đầu tiên hai đứa tan học trở về nhà, ắt   chút gì đó đặc biệt. Thế là,  đích  xuống bếp  một món sườn xào chua ngọt, đợi hai đứa nhỏ về cùng dùng bữa.
Hai đứa trẻ nhanh chóng rửa tay xong xuôi, liền chạy tới bàn, lập tức   bàn ăn.
“Hôm nay học  vui ?” Tạ Thính hỏi. A Viên đáp: “Ngồi  hồ lô thích lắm ạ.”
A Viên trả lời lạc đề, ca ca ở bên cũng gật đầu đồng tình.
Tạ Thính vốn nghĩ bọn trẻ sẽ thấy lớp học  thú vị, thấy chúng như  thì  lấy  lạ, bèn hỏi : “Đi học  vui ? Có   các  tử khác bắt nạt ?”
"Lớp Tâm Kinh đơn giản quá,  nhàm chán một chút."
Thì  là . Tạ Thính liền lấy bát múc canh cho hai đứa nhỏ.
A Viên  ăn một miếng cơm, lập tức phát hiện  món sườn xào mà Tạ Thính  , liền chỉ tay  đó ngơ ngẩn hỏi: “Sao phụ   để than trong bát thế?”
Khóe mắt Tạ Thính giật giật,  dở  dở  : “Đó là món sườn xào chua ngọt phụ   cho hai đứa.”
“Ừm.”
A Viên lặng lẽ rụt đũa về, gắp một miếng rau xanh bên cạnh, lẩm bẩm: “Con thích ăn rau xanh,”  há miệng ăn luôn một gắp thật to.
Tạ Thính thấy A Viên thà ăn rau chứ nhất định  động tới món sườn, liền nhíu mày  đĩa sườn màu sắc  phần quá đậm, đoạn gắp thử một miếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/yeu-vuong-mat-tri-be-con-nhan-the/chuong-140.html.]
Chàng   theo đúng công thức mà Vũ Hoa Các gửi đến, lẽ nào  khó nuốt đến thế?
Hai đứa nhỏ mở to mắt  phụ  gắp một miếng "than đen xì" cho  miệng. Tạ Thính khẽ khựng  như  sét đánh ngang tai, một lúc lâu  mới  hồn, chậm rãi nhai mấy bận  nuốt xuống.
Chàng  vẻ như   chuyện gì xảy , liếc  hai đứa nhỏ, cất lời: “Ăn cơm .”
Hai đứa nhỏ lập tức cúi đầu, tiếp tục dùng bữa.
 lúc , cửa viện bỗng mở. Hai đứa trẻ  đầu   – mẫu   tới!
Phương Dao đang tu luyện ở sân viện, song lòng vẫn  yên tâm về hai đứa nhỏ. Nàng canh chừng đúng thời gian tan học giữa trưa, đặc biệt tới xem xét tình hình.
"Mẫu !"
Trên  hai đứa trẻ vẫn còn lưu  linh khí, khiến ánh mắt Phương Dao ngưng . Nàng bước tới,  lượt nắm lấy cổ tay của hai đứa, dùng thần thức tra xét, đoạn xác nhận.
"Các con  đột phá  Luyện Khí  ?"
Hai đứa trẻ đồng loạt gật đầu xác nhận.
Phương Dao kinh ngạc vô vàn, chỉ trong một buổi học mà hai đứa  lĩnh hội  cách dẫn khí nhập thể. Tốc độ  quả thực xưa nay  từng thấy.
"Mẫu , lớp Tâm Kinh   khó như  ," A Viên  nhai cơm  lờ mờ đáp.
Thậm chí còn  buồn ngủ, bởi vì   đều  giữ im lặng, chỉ  Thôi trưởng lão độc thoại giảng bài. Cảm giác dẫn linh khí lưu chuyển trong cơ thể đối với A Viên mà   hề xa lạ. Trước đây, khi theo Tô Minh Họa học luyện đan, con bé từng dùng Bổ Khí Đan  thế cho dẫn khí nhập thể để điều động, kích phát  ngũ hành hỏa.
Nàng sở hữu Huyền Âm chỉ thể, so với  thường thì  thêm bốn Khí Khiếu, bởi  việc tu luyện đối với nàng dễ như ăn uống. Tuy nhiên, khi bắt đầu khai phá khí khiếu, nàng cũng  phá thêm bốn khiếu so với  khác, vì thế tốc độ đột phá chậm hơn ca ca một chút.
Nàng  đánh giá thấp tư chất tu luyện của hai đứa trẻ . Phương Dao  khỏi thầm nghĩ, chẳng lẽ tốc độ phá cảnh của những  sở hữu đơn linh căn đều mạnh mẽ đến  ?