Hoa yêu  ngừng truyền âm thuyết phục Tạ Thính: [Chỉ cần  thể lừa dối trọn đời, thì đó nào còn gọi là lừa dối nữa? Khi một giấc mộng    ngày tỉnh , thì giấc mộng đó tự nhiên sẽ hóa thành hiện thực. Vậy còn điều gì khiến ngươi  do dự nữa?]
Năm trăm năm? Bọn họ   thể sống trong ảo cảnh lâu đến thế ư?
Tạ Thính khẽ nhướng mày hỏi: [Chẳng  ngươi từng  rằng duy trì ảo cảnh hao tốn  nhiều tâm lực ?]
Hoa yêu nghẹn lời.
Năm xưa nó  như  chẳng qua chỉ để Tạ Thính chịu giao  tu vi mà thôi, nào ngờ  vẫn còn ghi nhớ rõ ràng chuyện đó.
Nó vốn chỉ là một dây leo bình thường mọc ven bờ đầm nước, nhờ hấp thụ linh khí trong ảo cảnh mà may mắn hóa thành yêu vật. Bởi lẽ rễ của nó cắm sâu  đáy đầm, mà hoa  nở ngoài phạm vi ảo cảnh của đầm nước, thế nên nó  năng lực tự do qua  giữa ảo cảnh, thậm chí  thể  đổi ảo cảnh.
Những kẻ  tiến  Thủy Nguyệt Cảnh cũng dâng hiến cho nó  ít tu vi. Nhờ đó, nó mới dần trưởng thành, hóa thành đại yêu   linh trí. Thế nhưng ảo cảnh  vốn   do nó tạo , dù nó  còn tồn tại, thì ảo cảnh vẫn  thể tự vận hành.
[Bất luận   chịu khổ cực  , đây vẫn là một giao dịch công bằng. Đôi phu thê   dâng hiến  bộ tu vi cho , mới đổi lấy cuộc sống vĩnh viễn trong ảo cảnh.]
Hoa yêu dịu dàng dụ dỗ: [Nếu các ngươi cũng khao khát mãi mãi ở  trong ảo cảnh, thì điều kiện cũng tương tự. Dù  các ngươi cũng chẳng rời khỏi nơi , tu vi đối với các ngươi nào còn tác dụng, chẳng bằng đem  bộ dâng hiến cho .]
Không chỉ là  bộ tu vi của , còn  cả tu vi của Phương Dao.
Đem  bộ tu vi đổi lấy một đời mộng  hóa thành chân thật, quả thực là một lời cám dỗ khiến lòng  khó lòng cự tuyệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/yeu-vuong-mat-tri-be-con-nhan-the/chuong-458.html.]
Tạ Thính  nơi góc tối cuối con ngõ, lặng lẽ quan sát đôi phu thê xà yêu bán rượu hồi lâu. Trong lòng  dường như  hạ quyết tâm nào đó,  lặng lẽ rời ...
"Ảo cảnh gì chứ? Ngươi đang  gì ?"
Khi Tạ Thính trở về nhà, Phương Dao  luyện kiếm xong. Nàng đang cúi  đùa nghịch cùng hai hài nhi trong nôi.
Nàng đặt kiếm trúc trở   lòng đứa nhỏ. A Chính ôm lấy chuôi kiếm, nhoẻn miệng , để lộ mấy chiếc răng sữa. Đôi mắt cong tít ,  thấy tròng mắt .
Làm mẫu  mà cứ tranh giành đồ chơi với con , nàng cũng thấy đôi chút ngượng ngùng.
Phương Dao  kịp hỏi Tạ Thính     những , thì    thú nhận một sự thật động trời: ba năm qua, bọn họ vẫn luôn sống trong ảo cảnh. Điều  khiến Phương Dao dở mếu dở , cất lời chất vấn: "Vậy  ngươi là ảo cảnh, hai đứa nhỏ cũng là ảo cảnh? Chẳng lẽ chúng  đều  tồn tại ? Có  ngươi   kẻ thuật sĩ nào đó lừa gạt  chăng?”
"Không  . Ta và nàng đều là chân thực tồn tại trong ảo cảnh , hai đứa nhỏ cũng thế. Song, ngoài bốn  chúng , chỉ  đôi phu thê bán rượu nơi thành thị  là  thật, còn  tất thảy những gì nàng  thấy,  thấy, chạm  đều chỉ là hư ảnh của ảo cảnh."
Tạ Thính nắm lấy cổ tay nàng, giọng  nghiêm túc  từng ,  hề giống như đang giỡn cợt. Phương Dao  thẳng  đôi mắt , nụ   môi nàng dần tan biến.
Một khi tấm gương mong manh  phá thủng, dù chỉ là một lỗ nhỏ cũng sẽ lan  vô  vết nứt.
Phương Dao chợt nhớ đến một ngày hơn hai năm về , nàng một  dạo bước giữa cánh đồng hoa, vô tình bắt gặp một cảnh tượng kỳ dị. Cuối cánh đồng  một bức màn vô hình ngăn cách, khi  nàng chỉ ngỡ  hoa mắt. Chẳng lẽ nơi  thật sự là ảo cảnh?