13
Lúc đang ngái ngủ,  cảm thấy   đang lay .
Đinh Mặc nhẹ nhàng lay cánh tay , kéo  dậy.
Chưa kịp  hồn, một cái cuốc   nhét  tay .
 mắt nhắm mắt mở    đẩy  ruộng.
Ngẩng đầu lên.
Thì thấy dáng  Phó Thần ở đằng xa.
 lập tức vung cuốc hết sức.
Cho đến khi    tới  mặt.
"Toàn bộ là cô  đấy ?"
Người  bán tín bán nghi.
 cố gắng nén cảm giác tội , "Phải đó."
Ánh mắt dò xét lướt qua  ,  chuyển sang  Đinh Mặc, "Cô   lười biếng ?"
Đinh Mặc lắc đầu.
"Thật ?"
Cậu  gật đầu.
Lúc  Phó Thần mới bỏ qua, "Được , về nhà thôi."
"Tối nay ăn ngon hơn."
Cuối cùng cũng   ăn cháo khoai lang nữa .
 nuốt nước bọt.
Không quên kéo cả Đinh Mặc về nhà cùng.
Phó Thần quả nhiên  lừa , bữa tối  thịnh soạn,  đủ cá, thịt, tôm.
Còn  một con gà .
Ngày xưa, mấy món chó còn  thèm ăn , giờ  thành bữa ăn thịt đầy hấp dẫn.
 xé một cái đùi gà,  đưa lên miệng—
Thì thấy một cô bé  ngoài cổng.
Tiểu Song.
Là con của thím Lâm hàng xóm, hình như mới mười ba tuổi.
Gầy gò, nhỏ nhắn, ánh mắt lúc nào cũng rụt rè.
 vẫy tay gọi, "Tiểu Song,  đây ăn đùi gà."
Cô bé lắc đầu, tay nắm lấy ống quần, trông  nhút nhát.
Thấy em định  ,  vội ngăn .
Lấy khăn giấy bọc phần xương bên  đùi gà, nhét  tay em, "Ăn ."
"Không…  cần  ạ."
Em khẽ khàng từ chối.
—
Đùi gà  dầu, vốn  trơn, trong lúc đẩy qua đẩy , lỡ tay  rơi xuống đất.
"Á!"
Tiểu Song kêu lên một tiếng, đau lòng cúi  định nhặt.
 vội ngăn , "Không  , rơi xuống  thì thôi."
"Không ," em cắn môi, cẩn thận nhặt lên, nhẹ nhàng thổi lớp bụi đất bên ngoài, "Rửa là ăn  ạ."
"Nhà em đến Tết mới g.i.ế.c một con gà, đùi gà…" em ngập ngừng, "là phần của em trai em."
"Chị ơi, đừng vứt… rửa  là ăn  mà."
Em cẩn thận đưa  cho .
Như thể đang nâng niu một báu vật.
.
Đó chỉ là một cái đùi gà thôi mà.
Ở Bắc Kinh, chó nhà  còn chỉ ăn thịt bò nhập khẩu.
 chợt sững .
Nhẹ giọng khuyên em, "Đùi gà rơi xuống đất , bẩn , đừng ăn nữa nhé. Trong  còn một cái, chị lấy cho em cái khác,  ?"
"Không cần  ạ…"
Giọng Tiểu Song vẫn nhỏ xíu.
Phải lấy hết can đảm, em mới dám nhỏ giọng hỏi , "Chị ơi,  cái đùi gà  bẩn … chị  thể cho em ?"
14
Mũi cay xè,  thở dài: “Được, cho em, nhưng  rửa sạch  mới  ăn nhé.”
Cô bé lập tức nở nụ  rạng rỡ.
 quan sát kỹ em.
Khuôn mặt nhỏ chỉ bằng bàn tay, làn da vàng vọt như   bệnh, cằm gầy nhọn hẳn , càng  đôi mắt em trông to bất thường.
 kéo em  xuống  bàn, nhét cho em một đôi đũa: “Còn nhiều món khác nữa, ăn nhiều  nhé.”
Phó Thần  mặt  cảm xúc  , nhắc nhở: “Món  đủ .”
“ ăn ít   ?”
 trừng mắt  , chẳng hiểu     thể lạnh lùng như .
Cô bé gầy gò đến vàng da vàng thịt, rõ ràng là cả năm chẳng  ăn miếng thịt,  mà  còn là hàng xóm đấy.
Phó Thần   gì thêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/zhihu-biet-ro-su-sa-nga/chuong-1314.html.]
Tiểu Song   dè dặt, cũng  động đũa, chỉ nhấm nháp từng miếng nhỏ cái đùi gà trong tay.
Đột nhiên.
Trên bức tường sân bên cạnh ló  một cái đầu nhỏ.
Là một bé trai mặt mũi bầu bĩnh, tầm bảy tám tuổi.
Thấy em dễ thương,  định chọc ghẹo hỏi   ăn gà , thì    bé hét lớn: “Mẹ ơi, mau tới đây! Linh Song đang ăn vụng đùi gà !”
Cậu bé  bò  tường, chỉ tay về phía chúng : “Nó ăn vụng đó, đánh c.h.ế.t nó !”
Giọng trẻ con non nớt, nhưng hai chữ “đánh chết”  vang lên  đanh thép.
 sững .
Ngay  đó, thấy thím Lâm hàng xóm cầm theo cây cán bột chạy đến.
“Con giỏi  ha, dám chạy sang nhà   ăn vụng!”
“Nhỏ   học đòi    hổ, vài năm nữa   chỉ một con gà cũng  mày lừa mất ?”
Cây cán bột to bằng mấy ngón tay nện thẳng  lưng cô bé, tiếng va đập trầm đục hòa lẫn tiếng nức nở kìm nén của cô, cùng tiếng reo hò của  bé  tường.
Tiếng động ồn ào vang dội.
“Đừng đánh nữa!”
 đẩy mạnh thím Lâm : “Nó   con gái chị ? Sao chị nỡ xuống tay như thế?”
“Nếu chị còn đánh nữa,  lập tức báo công an.”
“Báo công an?”
Thím Lâm  lạnh: “Cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi , công an chẳng bao giờ thèm tới.”
“Với ,  cũng  đối xử  với nó chứ, nhưng nhà nghèo quá. Hay là cô tài trợ cho nó ? Thì chúng  sẽ đối xử .”
 ôm lấy Tiểu Song đang run rẩy.
Theo thói quen hỏi: “Nói , bao nhiêu tiền?”
Thím Lâm   từ đầu đến chân,  khẩy: “  mười ngàn! Cô đưa ?”
Mười ngàn đồng.
 suýt nữa bật .
Cứ tưởng bà  sẽ đòi cao hơn cơ. Ai ngờ chỉ...
Không đúng.
 chợt nhận   cảnh hiện tại của : đừng  mười ngàn, ngay cả một đồng trong túi  cũng  .
Im lặng hai giây,   sang  Phó Thần.
“Coi như  vay .”
Người  bình thản nhấp một ngụm : “Không .”
Thím Lâm  bên cạnh thấy  liền  nhạo: “Không  tiền hả?”
“Không tiền mà còn bày đặt   hùng?”
Nói xong, bà  giật lấy đùi gà trong tay Tiểu Song,  sang đưa cho  bé đang bò  tường: “Con trai, lấy , ăn đùi gà nè!”
Cậu bé  hớn hở, cắn một miếng to.
Thím Lâm l.i.ế.m phần dầu dính  tay,  sang  Tiểu Song  là vẻ mặt chán ghét.
“Mau cút về nhà! Còn  thấy mất mặt ?”
Vừa .
Bà  còn đá  m.ô.n.g Tiểu Song một cú.
Tiểu Song  đá lảo đảo mấy bước mới  vững .
  chịu nổi, định  lên, thì  Phó Thần giữ .
Anh siết c.h.ặ.t t.a.y , ánh mắt sâu thẳm.
“Cô  thể cứu nó, nhưng với điều kiện là, cứu  cứu đến cùng, từ giờ về    trách nhiệm.”
“Nếu  thì đừng xen  việc  khác.”
 trừng mắt  : “Lạnh lùng!”
“Đồ cặn bã!”
Phó Thần  tức giận, chỉ từ tốn nhấp một ngụm :
“Cô nhất thời chính nghĩa cứu cô bé một , chỉ đổi  càng nhiều trận đòn  đó.”
“Sau một tháng nữa cô rời khỏi đây,  trở về Bắc Kinh  đại tiểu thư của , còn cô bé thì vẫn  đối mặt với cái gia đình  lối thoát .”
 cau mày: “  thể đưa em  về Bắc Kinh.”
“Dù   cũng  khả năng nuôi.”
Phó Thần  tỏ thái độ, chỉ ngẩng đầu  :
“ ở ngọn núi , những cô gái cùng cảnh ngộ với em ,   vài chục .”
“Cô đưa  hết  ?”
“Các cô   sẵn sàng rời khỏi gia đình, rời khỏi nơi quen thuộc mà theo cô đến một Bắc Kinh hoa lệ nhưng xa lạ  ?”
Phó Thần   ngoài sân, ánh mắt dừng   những ngọn núi gồ ghề xa xa, chậm rãi :
“Nơi , chín mươi chín phần trăm , cả đời cũng chẳng thể bước  khỏi ngọn núi .”
 im lặng.
Tiếng chửi rủa từ nhà bên vẳng  bên tai.
“Không   hổ, chạy sang nhà   xin đùi gà ăn?”
“Có đồ ngon cũng chẳng  nhường em,  mày ích kỷ thế hả?”
“Khóc cái gì mà ?!”
…