15
Lại một tuần nữa trôi qua.
Phó Thần phát hiện  việc ngày nào Đinh Mặc cũng    việc.
Anh mắng  một trận, cuối cùng  tối nay khỏi ăn cơm.
Tối đến, quả nhiên   cơm.
Tuy , trong nồi vẫn còn ít mì, vẫn còn âm ấm, bốc  nghi ngút.
 mở nắp nồi  xem.
Mì sợi ?
Chó cũng chẳng thèm ăn.
Bụng đói cồn cào,   chịu nổi nữa, liền quyết định   ngoài dạo một chút.
Đi loanh quanh.
Không ngờ  đến  nhà Đinh Mặc.
Từng   trong làng kể, Đinh Mặc sống một , bố mất sớm, ông bà nội nuôi lớn thì cũng  lượt qua đời.
Mẹ    đúng ngày sinh nhật mười tuổi của ,  phố mua bánh sinh nhật.
Rồi  bao giờ   nữa.
Có  trong làng  bà  tai nạn c.h.ế.t .
Cũng   , bà  bỏ theo  tình ở trấn .
Tóm , trong căn nhà đất tồi tàn , chỉ còn  mỗi  Đinh Mặc.
Cuộc sống của , đúng như cái tên.
Lặng lẽ, cô đơn.
“Đinh Mặc?”
  ngoài cửa gọi một tiếng,  thấy ai .
 đẩy cửa bước .
Sân trong  sạch sẽ, trong nhà  bật đèn.
Cậu thiếu niên lặng lẽ  bên mép giường, trong tay nắm chặt một hộp nhạc cũ kỹ.
Trên mặt  nước mắt.
Cậu bé , đến cả  cũng chỉ  trong lặng thầm.
“Đinh Mặc…”
Cậu bỗng ngẩng đầu.
Thấy ,  hoảng hốt  bật dậy, dùng tay  hiệu—
“Chị ơi, chị đến ăn cơm ?”
Giờ  cũng   thể miễn cưỡng đoán  ý những động tác của .
 lắc đầu.
Hỏi: “Tại   ?”
Cậu im lặng một lúc,  lấy giấy bút ,  một dòng chữ.
Nét chữ cứng cáp mạnh mẽ, xuyên thấu cả trang giấy.
“Hôm nay là sinh nhật em, nhớ  vài chuyện hồi bé.”
 hiểu , mỉm : “Không , chờ chị một lát.”
 chạy đến cửa hàng tạp hóa đầu làng.
Mua ít đồ ăn vặt và bia.
Rồi mới sực nhớ —  tiền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/zhihu-biet-ro-su-sa-nga/chuong-1516.html.]
“Bác gái ơi,”   gượng hỏi, “chỗ  cho nợ  ạ?”
Bác gái lập tức đổi sắc mặt: “Không  , chỗ    cái lệ đó… Cô mua mấy cái   gì ?”
 tiện tay tháo mặt dây chuyền xuống, ném cho bác.
“Vàng đấy, đổi lấy mấy thứ  đủ  chứ?”
Bác cuống cuồng đón lấy: “Cái …”
“Ngày mai bác đem  trấn thử xem thật giả cũng .”
“Được thôi,”  hỏi, “thế chai bia  mang    ?”
Bác gái cũng là  thoải mái: “Được chứ, cô chẳng   nhà họ Phó , chẳng lẽ trốn  luôn chắc?”
Tay  khựng  khi đang xách túi lên.
“Người nhà họ Phó”...
Câu   ... tự nhiên  thấy Phó Thần giống như là ba  .
16
Khi  , Đinh Mặc  dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ.
 bày bia và đồ ăn vặt lên bàn, hỏi : “Thành niên ?”
Đinh Mặc sững  một lúc,  gật đầu.
“Đã từng uống rượu ?”
Lắc đầu.
“Lại đây,”  vỗ vỗ  chiếc ghế bên cạnh, “Chị uống với em vài lon, uống xong là  phiền não tan biến.”
“Con   mà,    về phía , đúng ?”
Vừa ,   bật nắp lon bia, nhét  tay .
“Nào.”
Đinh Mặc ngoan ngoãn nhận lấy.
 mà—
Có lẽ   ngờ rằng, uống hết hai lon bia,  vẫn bình thường như .
Còn  thì  say mèm.
 kéo tay áo , lè nhè mắng Phó Thần   gì.
Mắng một hồi cho hả giận,  bất mãn  Đinh Mặc: “Em cũng mắng !”
“Sao em  mắng?”
Đinh Mặc   bất lực.
Sau đó dùng tay  hiệu: “Chị, để em đưa chị về.”
 lảo đảo  theo   ngoài.
Chợt nhớ  điều gì đó.
 lục trong túi, lấy  một món đồ nhét  tay : “Tặng em đó.”
Đinh Mặc  chiếc hộp nhạc mới tinh trong tay.
Ánh mắt ngỡ ngàng.
Đây là món   đổi  ở chỗ bác gái bằng sợi dây chuyền.
 định  vài lời khuyên nhủ, an ủi  em trai khiến   thương xót .
Bèn ngoắc  : “Lại đây, chị  em  một đạo lý.”
Đinh Mặc ngoan ngoãn ghé sát .
: “Ợ~”