19
Ngày hôm , trong làng đột nhiên xuất hiện mấy chiếc xe sang.
Cảnh tượng  hoành tráng.
Người trong làng kéo đến xem, xôn xao  rằng  từng thấy xe nào sang trọng đến thế.
Ban đầu  cũng định  xem náo nhiệt, nhưng Phó Thần  cho.
Chỉ  thể ngoan ngoãn xách cuốc   ruộng.
Cho đến khi—
Chủ nhân của mấy chiếc xe sang  tới ruộng, gọi: “Lê Hảo.”
 ngẩng đầu lên .
Ngẩng đầu  mạnh, như thể  thấy chó .
Người đến  chính là bạn trai cũ mà  chia tay một năm  – Tống Vũ Triết.
Hắn vẫn cái kiểu chó cắn  buông.
“Hừ, rời xa   giờ sống khổ sở thế  ?”
“Đang yên đang lành  tiểu thư  thích,  chạy đến đây  nông.”
Hắn bước đến  mặt ,  cúi  xuống.
“Sao nào,     với  ?”
“Cút.”
 vung cuốc lên định đập , “Thằng đàn ông ngoại tình còn mặt mũi đến xin   ?”
“Lúc chia tay  đánh  tay mày đúng ?”
Một cuốc bổ xuống, Tống Vũ Triết né kịp.
Hắn chật vật  vững, chửi: “Mẹ, định  thật đấy ?”
“Lê Hảo, cô  thê thảm đến mức  , mà tính tình vẫn còn to thế?”
Hắn lùi  một bước, giữ  cách an  với .
Lúc  mới ung dung châm điếu thuốc.
“Lê thị sắp sụp đổ , bớt cái tính tiểu thư  . Nếu   Nhị gia, Lê thị còn trụ nổi đến tháng  chắc?”
“Vớ vẩn!”
 trừng mắt  , “Tổ tiên nhà mày  đội mồ dậy cũng   Lê thị sập .”
Tống Vũ Triết ngớ  một chút, phủi tàn thuốc.
“Cô vẫn   ?”
“Lê thị sắp phá sản ,  thì  ba cô  đột ngột đưa cô đến cái nơi hoang vu thế ?”
Hắn : “Một là sợ cô  xong  loạn, hai là—”
“Cho cô tiểu thư sớm  quen với cuộc sống miền núi.”
  tin lời .
 lúc  cũng thấy  bất an.
Nhịn xuống cơn giận  bổ c.h.ế.t ,  cau mày hỏi: “Cái  gọi là Nhị gia mà mày  là ai?”
Tống Vũ Triết  sửng sốt.
Hắn   như  đồ ngốc,  khẩy: “Cả vị hôn phu của  cũng   ?”
Vị hôn phu?
Là cái  trong tin đồn – nhị thúc?
 nghĩ một lát,  khi thật sự nhớ nhầm.
Người  gọi là Nhị gia,   nhị thúc gì cả.
Tống Vũ Triết hôm nay đúng là cố tình đến để  nhạo ,  dụi tắt điếu thuốc  chân, thở dài thườn thượt:
“Nói thật cô cũng đáng thương.”
“Giờ bên ngoài đồn Nhị gia  một cô gái mê đến thần hồn điên đảo, trốn  núi sống ẩn .”
“Lê Hảo, đợi cô gả qua đó,  khi  thủ tiết cả đời cũng nên?”
Vừa dứt lời.
Sau lưng  vang lên giọng Phó Thần, lạnh nhạt:
“Ai  thủ tiết cơ?”
Không hiểu .
Phó Thần rõ ràng chỉ là nông dân.
  xuất hiện,  lập tức thấy yên tâm.
Phó Thần  bên cạnh ,   chỉ mặc chiếc áo ba lỗ  bình thường.
 khí chất  như cao đến mét tám.
 nhướng mày, chủ động nắm lấy tay Phó Thần,  về phía Tống Vũ Triết đối diện:
“Thế thì càng , ai lo việc  nấy,  trốn núi tìm gái,  cũng  thú vui riêng.”
Tống Vũ Triết  Phó Thần từ đầu tới chân.
Cười nhạt.
“Lê Hảo, cô đúng là khát thật .”
“Vào núi nửa tháng thôi mà cả nông dân cô cũng chấp nhận.”
Cười xong,   :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/zhihu-biet-ro-su-sa-nga/chuong-1920.html.]
“Hay là  về với  .”
“Chỉ cần cô dám hủy hôn với Nhị gia,  dám cưới cô.”
Hắn nhướng mày: “Lúc  còn dám  cô,  coi như thật lòng đấy.”
“Lê Hảo,  chỉ cho cô một cơ hội  thôi. Muốn ở  đây  nông   theo ?”
“Cút.”
 chẳng buồn   thêm.
“Tống Vũ Triết, dắt cả cái đoàn xe nhà giàu mới nổi của mày, cút cho nhanh!”
Tống Vũ Triết nhướng mày: “Được. Lê Hảo, cô đừng hối hận.”
Nói xong,    rời .
Phía  vang lên giọng Phó Thần.
“Tống Vũ Triết đúng ,  nhớ .”
Tống Vũ Triết  ,  khẩy một tiếng: “Mày nhớ thì   gì? Một thằng nông dân mặt hướng đất, lưng hướng trời,  cạnh Lê Hảo thì tưởng  là Nhị gia  ?”
“Gặp tao ở Kinh Bắc thì  gọi tao một tiếng gia đấy,  ?”
 nhặt cuốc  đất lên ném về phía .
“Giả vờ cái gì? Cút!”
Tống Vũ Triết chật vật tránh , chửi một câu  chui lên xe.
Một hàng Bentley đen lao vút .
Đường núi  trở nên yên ắng.
Quay đầu , bắt gặp ánh mắt dò xét của Phó Thần.
 nhún vai: “Con nhà giàu mới nổi ngu si,  đây mắt mù nên từng hẹn hò.”
“Chia tay là?”
“Vì  ngoại tình. Dám chơi trò bắt cá hai tay với , …”
Chạm  ánh mắt của Phó Thần, mấy câu chửi  đó  đành nuốt .
“Phó Thần.”
“Ừ?”
“  về nhà.”
 ngẩng đầu  : “Những gì Tống Vũ Triết  chắc    là giả. Chắc chắn công ty  chuyện, nên ba  mới đột ngột đưa  tới đây.”
Phó Thần   một lúc lâu.
“Được.”
20
Ngày thứ hai mươi ba ở trong núi.
Cuối cùng  cũng sắp  về Kinh Bắc.
Dân làng đều đến tiễn  — Tiểu Song, dì bán hàng ở tiệm tạp hóa, Đinh Mặc…
Và cả Phó Thần.
Anh mặc chiếc sơ mi đen giống hôm chúng   đầu gặp , hai tay để  lưng,  yên lặng ở phía  đám đông, lặng lẽ  .
   xe, trong lòng đầy cảm xúc khó tả.
Chắc  điên thật .
Nơi núi non  chẳng  hội quán, chẳng  trai , càng   đua xe  nhảy nhót.
Thậm chí còn gần như mất sóng điện thoại.
Một nơi heo hút chó chẳng thèm ỉa,  mà   thấy  chút  nỡ rời .
Tiểu Song là  đầu tiên chạy đến ôm .
“Chị ơi.”
Cô bé ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn  , viền mắt đỏ hoe: “Chị  còn   thăm em nữa ?”
 gật đầu.
“Có chứ.”
 nhẹ nhàng lau nước mắt cho em, dịu dàng :
“Đợi chị giải quyết xong chuyện nhà, sẽ đón em lên Kinh Bắc học,  ?”
Hai từ “học sách” khiến ánh mắt em bừng sáng.
Em , giòn giã đáp: “Dạ  ạ!”
“Chị ơi, cái  là cho chị.”
Em nhét  tay  một chiếc đùi gà.
Là loại đùi gà đóng gói sẵn bán ở tiệm tạp hóa.
Nụ  của Tiểu Song trong veo như nước, em    : “Đùi gà chị mua cho em ăn là món ngon nhất em từng ăn.”
“Cái , là em mời chị.”
Tiểu Song rụt rè kéo vạt áo, như thể sợ   nhận.
 để ý thấy em vẫn mặc áo cũ sửa  từ đồ  lớn,  áo vá chằng vá đụp từng lớp từng lớp.
Dì bán hàng bên cạnh  chen : “Con bé  năn nỉ  cả buổi mới đổi  cái đùi gà đó đấy, còn giúp   việc mấy ngày liền cơ.”
Tiểu Song  ngại ngùng.
   mà thấy nghẹn ngào trong lòng.
 nhận lấy chiếc đùi gà, xoa đầu em, dịu dàng : “Chị nhận , cảm ơn em.”