31
Khi Phó Thần đến nơi,  đang  trong xe  rơi nước mắt  mắng chửi, đòi  g.i.ế.c cặp vợ chồng vô lương tâm .
Bên cạnh, Đinh Mặc sốt ruột dùng tay  dấu an ủi .
Cửa xe bật mở.
Phó Thần lắc đầu, vỗ vỗ vai Đinh Mặc, :
 “Không , em về  .”
“Để  dỗ cô .”
Đinh Mặc gật đầu, ánh mắt vẫn lo lắng  , nhưng vẫn ngoan ngoãn xuống xe.
 nắm chặt lấy tay áo Phó Thần, nghẹn ngào:
 “Tiểu Song c.h.ế.t .”
“Con bé còn nhỏ xíu,   gả cho một tên ngốc  thể tự lo cho bản , …”
“Rồi nhảy sông tự tử.”
Con bé  cố gắng sống thật  .
Một đứa bé mới mười mấy tuổi.
Ngày nào cũng dậy sớm hơn cả gà, ngủ muộn hơn cả chó, từ đồng áng đến việc nhà, cái gì cũng  .
Con bé  dè chừng từng biểu cảm của  lớn trong nhà.
Cố gắng tìm cách để  ăn no.
Thậm chí, nó  từng  gì sai cả.
Chỉ vì sinh  ở một vùng núi nghèo khó, lạc hậu — và là con gái.
Nó liền đáng chết.
 từng thấy con bé cúi đầu khúm núm  em trai, mà mỗi khi thằng bé tức giận là  ngần ngại đá con bé ngã lăn.
Đứa em  còn nhỏ hơn con bé vài tuổi.
Thế mà cân nặng thì gần gấp đôi.
Mỗi   đá ngã, con bé  lồm cồm bò dậy, vẫn  .
Một đứa bé đáng thương như …
Tại   c.h.ế.t  là nó?
Phó Thần giúp  lau nước mắt, nhẹ giọng :
 “Anh  .”
 sững sờ:
 “Anh  từ   ?”
“Ừ.”
“Vậy tại  …”
Chưa kịp hỏi xong, từ xa bỗng  tiếng hô ầm lên:
 “Mau lên! Có  rơi xuống sông !”
“Con nhà ai ?!”
 và Phó Thần   một cái, vội vàng chạy tới.
…
Đến nơi mới ,  rơi xuống sông là — Lâm Diệu Tổ.
Em trai của Lâm Song.
Hơn nữa,   vô tình ngã xuống, mà là cố tình nhảy xuống.
Trong lúc vùng vẫy, hình như chân nó  rong nước cuốn lấy, hai  dân làng nhảy xuống cứu cũng  thể gỡ nổi.
Kỳ lạ lắm.
Mẹ của Lâm Song thì  bệt  đất, bắt đầu gào  thảm thiết:
“Con ơi! Nếu mày mà  mệnh hệ gì thì   sống  đây…”
“Cứu nó ,  ơn cứu lấy con !”
Cuối cùng, Lâm Diệu Tổ cũng  ngừng giãy dụa, mấy  đàn ông  hợp sức mới kéo  lớp rong quấn chặt lấy chân nó .
Khi vớt  lên thì thằng bé   còn thở nữa.
Có   hô hấp nhân tạo để cứu, nhưng bà   xua tay xô đẩy:
 “Cút ! Đừng  chạm  con trai tao!”
“Nhanh, nhanh đưa nó đến bệnh viện!”
Có   bụng nhắc bà rằng  kịp , từ làng đến thị trấn  mất gần một tiếng chạy xe.
 bà  nhất quyết  chịu .
Kích động ôm lấy con trai yêu quý lao  tìm đường sống.
 ngây   cảnh tượng  mắt.
Còn  kịp vượt qua nỗi đau vì cái c.h.ế.t của Tiểu Song,  tận mắt chứng kiến nhân quả hiện đời.
Đứa bé   ngừng thở.
Giờ mà còn  thể cấp cứu thì  khi vẫn còn hi vọng, đợi tới khi đến bệnh viện…
Chắc chắn  lạnh ngắt.
Bị chửi mắng xối xả, dân làng cũng  ai ngăn cản nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/zhihu-biet-ro-su-sa-nga/chuong-333435-hoan-van.html.]
Có  lắc đầu thở dài:
“Đứa bé đó vốn dĩ  , hồi nhỏ lanh lợi, thông minh… chỉ là  bà  nuôi hỏng .”
“ , Tiểu Song còn đáng thương hơn nhiều  chứ? Một đứa bé gái nhỏ xíu mà… Haiz…”
Người đó   tiếp  nữa, chỉ thở dài đầy xót xa.
Từ lời bàn tán của  ,    nguyên nhân khiến Lâm Diệu Tổ nhảy sông.
Lại là vì dọa tự tử.
Số tiền dư   khi bán chị gái mua iPad vẫn còn mấy nghìn tệ, nó  nhắm đến máy chơi game.
Người thành phố ai cũng  máy chơi game.
Nó  gào  bắt bố  mua cho bằng .
Lần đầu tiên, bố  nó  đồng ý. Lần đầu tiên họ từ chối “bảo bối quý giá” của .
  khi từng “giả treo cổ” một  và  chiều theo ý , nó  nghĩ  chiêu cũ để đòi hỏi tiếp.
Dù    chỉ giả vờ thắt cổ thôi mà bố  còn bán luôn chị gái để mua iPad.
Lần  nhảy sông để đổi lấy máy chơi game, chẳng  dễ như trở bàn tay?
Nào ngờ…
Một cú nhảy ,  bao giờ còn lên  nữa.
 khẽ thở dài, siết c.h.ặ.t t.a.y Phó Thần:
“Anh  xem… cái rong nước lúc nãy…  khi nào là Tiểu Song hiện linh…”
“Không .”
 Phó Thần dứt khoát phủ nhận.
“Bởi vì — Tiểu Song  chết.”
32
 gặp  Tiểu Song ở Kinh Bắc.
Cô bé vẫn nhỏ nhắn, gầy gò, chiếc cằm nhọn khiến đôi mắt trông to hơn hẳn.
  gương mặt   nụ .
Ánh mắt cũng  còn là ánh  rụt rè, sợ sệt, lúc nào cũng mang theo sự cầu khẩn thấp hèn như  nữa.
Con bé bây giờ  còn giống Tiểu Song hiểu chuyện đến đáng thương nơi vùng núi nghèo .
Mà là chính bản  nó — một cô bé đúng nghĩa.
  ngoài cửa  ,  nhớ tới lời Phó Thần kể  đường  —
Anh cũng luôn tranh thủ thời gian lo chuyện xây trường học  núi.
Chính vì …
Anh là  đầu tiên  tin Tiểu Song  bán  vợ trẻ, lập tức dẫn  tới.
Vừa  bắt gặp đúng lúc con bé nhảy sông.
Người Phó Thần dẫn theo  kịp thời vớt  con bé từ  nước, đưa về Kinh Bắc.
Còn  ở hai ngôi làng đó, đều nghĩ Tiểu Song  chết.
Cả Đinh Mặc cũng thế.
Với năng lực của Phó Thần, việc sắp xếp cho Tiểu Song một  phận mới  hề khó.
Từ nay về …
Con bé thật sự  thể sống  ánh mặt trời,  còn  cầu xin để  sống như một  nữa.
“Chị ơi?!”
Tiểu Song bỗng  thấy .
Đây là  đầu tiên   thấy giọng    đè nén của con bé.
Trong trẻo, lanh lảnh, mang theo đúng sự hồn nhiên, hoạt bát của một cô bé đúng tuổi.
Con bé chạy đến, rụt rè ôm lấy .
Tay  siết ngày càng chặt.
“Chị ơi, em cảm ơn hai .”
Mặc  ngăn , con bé vẫn buông tay , bất ngờ quỳ xuống, dập đầu ba cái vang rõ ràng.
Nó ngẩng đầu lên, viền mắt đỏ hoe.
“Chị ơi, Tiểu Song   là đứa vô ơn . Hai   cứu mạng em, còn cho em  phận mới, cho em  học… Chị và  Phó là ân nhân cả đời của em.”
“Tiểu Song cả đời  sẽ  bao giờ quên ơn.”
“Cũng sẽ  quên cái đùi gà mà chị cho em ăn.”
Con bé ngừng một lát,  khẽ :
 “Lần đầu tiên em  … thì , em cũng xứng đáng  ăn đồ ngon.”
“Chứ   chỉ  gặm xương gà thừa mà em trai ăn dở dang.”
Nó ngẩng đầu lên.
“Chị ơi,  Phó  đăng ký trường học cho em , em sẽ cố gắng học thật .”
“Chắc chắn sẽ   hai  thất vọng.”
Con bé lặng lẽ  .
Đôi mắt  đầy nước mắt — nhưng vẫn trong veo, sáng rõ.