Nghe Giang Trì Ấp   cũng ở đây, phản ứng đầu tiên của Ôn Thời là nghĩ   nhầm.
“Cái gì?”
Anh chỉ tay về phía xa: “Anh mua một căn biệt viện ở đằng .”
“Anh mua nhà ở đây á?” Ôn Thời ngạc nhiên,  lập tức hớn hở, “Đi xem thử ?”
Hai   lên xe,   năm phút thì đến nơi.
Đó là một căn biệt viện mang phong cách vườn Tô Châu thu nhỏ, với đình đài, thủy tạ, vô cùng tinh tế.
“Đẹp quá! Anh mua lúc nào ?”
“Gần đây thôi.” Anh hỏi , “Em thích ?”
“Thích chứ! Ngồi đây câu cá thì còn gì bằng!”
“Em thích là  .” Anh mỉm .
Câu    gì đó  lạ. Nhà của ,   hỏi cô  thích ?
Dù , cô vẫn vui cho : “Cuối cùng  cũng an cư lạc nghiệp ,  còn ở gần nhà em nữa. Mẹ em mà  chắc sẽ vui lắm.”
“Anh cũng định nhờ dì Tống giới thiệu vài  giúp việc đáng tin cậy.”
“Sao   mua nhà ở đây? Xa công ty mà.”
“Vì em thích.” Anh thấp giọng đáp từ phía .
Ôn Thời  , thấy vẻ mặt nghiêm túc của , cô sững .
Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây:  https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio
“Anh đùa  quá  đấy.” Miệng thì  , nhưng chân cô  tự động lùi .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-de-biet-thuat-doc-tam-dien-cuong-vi-toi-xypg/chuong-158-anh-ay-da-an-cu-lac-nghiep.html.]
Giang Trì Ấp bước tới, kéo tay cô: “Cẩn thận, đang ở  cầu đấy.”
‘Trời ạ,    gì mà    mua cả căn nhà vì  ?! Ôn Thời,  ngờ mày cũng  tố chất của một hồng nhan họa thủy đấy!’ Cô gào thét trong lòng.
Ra khỏi khu vườn, cô vội : “Muộn , em về  nhé. Tạm biệt hàng xóm mới!”
Cô định chạy thì    giữ .
“Còn chuyện gì nữa ?” Cô  gượng.
“Để  đưa em về.”
Trên con đường rợp bóng ngân hạnh,  khí đêm đông mát lạnh khiến tâm trạng Ôn Thời trở nên thư thái.
Giang Trì Ấp nghiêng đầu  cô, ánh đèn đường vàng ấm áp phủ lên  cô một tầng sáng dịu dàng.
“Thích ? Sau  chúng   thể thường xuyên  dạo ở đây.”
Ôn Thời gật đầu,  nhận  hàm ý trong câu  của .
“Bên trong nhà   trang hoàng sẵn . Anh ở một ,  cũng .” Anh , “   chắc chắn sẽ  sửa . Lúc đó, sẽ sửa theo sở thích của cô .”
Ôn Thời  "cô " chính là . Cô vội lảng sang chuyện khác.
“Thật , chính  cũng thấy  thực tế. Anh từng nghĩ, cả đời   sẽ chẳng  một ngôi nhà riêng.” Anh khẽ thở dài.
Ôn Thời    . Cô chợt nhận , đối với , "nhà"  nghĩa là "gia đình".
Cô nhớ  việc  luôn ở khách sạn, tính cách lạnh lùng, dường như   bạn bè  thiết. Cô chợt nhận , nội tâm của  thực  vô cùng cô đơn.
Ngay cả ở đỉnh cao sự nghiệp,   chọn lui về hậu trường.
Lúc , Ôn Thời mới thật sự tin rằng, những lời   về sự mệt mỏi với diễn xuất   là đùa.
Cô khó mà tưởng tượng nổi,  khi rút lui,   thực sự hạnh phúc ? Hay là, cả con   sẽ dần phai nhạt như một bức ảnh cũ, lặng lẽ chờ đợi cái c.h.ế.t trong một góc khuất  ai  đến.