Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Cảnh  kết thúc, đạo diễn Kiều vô cùng hài lòng, đặc biệt là với Ôn Thời.
Ông tiếp tục ca tụng cô: “Ôn lão sư, biểu hiện của cô thật sự ngoài sức tưởng tượng. Chỉ một tiếng  khẽ đầy chế giễu cũng đủ uy lực, nhẹ nhàng mà vẫn áp đảo thiên hạ. Cách cô hiểu nhân vật thực sự vượt xa một đạo diễn như .”
“Đạo diễn Kiều quá lời .” Ôn Thời khiêm tốn đáp, nhưng trong lòng  nghĩ: 'Chắc tại   quen với phong thái của một ‘con nhà giàu bất tài’ thôi.'
Lời  khiến Giang Trì Ấp nhịn  đến đỏ cả mặt,  liếc cô đầy trách cứ: 'Bình thường thì nhát gan, nhưng trong lòng  dám trêu cả đạo diễn!'
Ôn Thời cảm nhận  ánh mắt của , nghiêng đầu thắc mắc. Thấy biểu cảm đáng yêu của cô,   nhịn  mà đưa tay xoa đầu.
Hai  qua một bên nghỉ ngơi. Tiểu Mạnh  chuẩn  sẵn lò sưởi tay.
Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây:  https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio
Ôn Thời xoa bụng: “Đói quá. Hôm nay  ăn cơm hộp nữa. Cậu gọi  mang thịt dê tươi đến, lát chúng  ăn lẩu  xe! Mùa đông ăn lẩu là nhất!”
Nghe , Tiểu Mạnh cũng nuốt nước miếng, lập tức  sắp xếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-de-biet-thuat-doc-tam-dien-cuong-vi-toi-xypg/chuong-181-tam-than-dao-dong.html.]
Nhân lúc chăn phủ kín, Giang Trì Ấp đưa tay nắm lấy tay Ôn Thời. Cô    ,    rạng rỡ tiếp tục bàn chuyện ăn lẩu với Tiểu Mạnh.
Cảnh  tiếp theo, hai  tàn sát một thị trấn nhỏ    Vạn Ma Cốc. Mục tiêu của Lục Dao   là giải phong ấn của mắt ma, để ma khí tràn  nhân gian.
Cô dùng ma khí của  tấn công phong ấn nhưng   phản phệ, m.á.u trào  từ khóe môi.
Nhìn thấy cảnh đó, Giang Trì Ấp vội : “Chủ nhân, trận pháp  quá hiểm độc, chúng  nên từ từ tính toán!”
“Câm miệng!” Cô  đầu quát lớn, ánh mắt sắc lẹm.
Anh  dám  thẳng, lập tức cúi đầu.
Thấy  như , Ôn Thời  , giọng điệu dịu dàng hơn: “,  thích ngươi ngoan ngoãn như .”
Dù  là diễn, nhưng  giọng  đó, trái tim  vẫn  khỏi rung động. Anh thầm thấy may mắn vì Ôn Thời  “khai sáng”  chuyện tình cảm. Nếu ngoài đời mà cô  với  như ,  lẽ  sẽ quỳ ngay xuống mất!