Trên xe, Tống Dĩnh kể cho Ôn Thời  về tình hình bệnh tật của bà nội. Hiện tại, chỉ  thể điều trị duy trì, kéo dài thời gian sống.
Gần đến nhà, Tống Dĩnh khẽ hỏi: "Con  ăn gì? Để  nấu canh bồi bổ cho con nhé?"
"Vâng, con  uống canh ngọt."
Đối với cô, việc đến thăm bà là  thành bổn phận. Cô  thể  gì hơn, bà cũng  cần cô.
Xe dừng  cổng, cô  thấy Giang Trì Ấp  đợi.
"Tiểu Giang, lát nữa ở  ăn cơm  hãy về." Tống Dĩnh  qua cửa kính xe.
Hai  cùng bước  cổng. Ôn Thời kể ngắn gọn cho   về tình hình của bà.
"Mọi chuyện xảy  quá bất ngờ, em đừng tự trách ."
"Em ?" Cô ngẩng lên  , "Tự trách vì  thường xuyên về thăm bà? Em mà về nhiều  càng   cho sức khỏe của bà  chứ."
Nhân dịp , Ôn Thời kể cho   mối ân oán giữa hai nhà Tống – Ôn.
"Cho nên,   nhờ   mà em mới quyết định bước  giới giải trí,  ngờ giờ nó  trở thành sự nghiệp của em."
Nghe cô kể , lòng  dâng lên cảm giác đau xót, chỉ nắm c.h.ặ.t t.a.y cô hơn.
"Những chuyện đó qua . Giờ em  còn hứng thú với Ôn Thị nữa. Anh trai giúp em giành  phần cổ phần đáng , em chỉ việc  nhà đếm tiền, chẳng  sướng hơn ?"
Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây:  https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-de-biet-thuat-doc-tam-dien-cuong-vi-toi-xypg/chuong-192-tinh-hinh-gia-dinh.html.]
Nhìn nụ  của cô,  cũng dịu dàng hơn: "Chuyện em chịu ảnh hưởng từ , chuyện   thích ."
"Mơ ."
Anh  ở  ăn trưa. Tống Dĩnh cảm thán: "Quả là đứa trẻ chu đáo, con  đối  với nó đấy."
"Mẹ  mãi tai con sắp chai ."
Ôn Thời do dự một lúc,  quyết định kể cho   về  cảnh gia đình của Giang Trì Ấp. Cô tin  sẽ   thành kiến, nhưng nếu  chuẩn  , chắc chắn bà sẽ  sốc.
Nghe xong, Tống Dĩnh nhíu mày, im lặng hồi lâu.  lúc Ôn Thời đang lo lắng, bà đột nhiên : "Nó đúng là một đứa trẻ đáng thương. Con  với nó,   nhà chúng  cũng là nhà nó."
"Mẹ, con còn tưởng..."
"Tưởng gì? Tưởng  vì thế mà  thích nó ? Bố  nó thế nào, chúng   phán xét.  nếu họ dám can thiệp  chuyện của hai đứa, nhà chúng  cũng   dễ bắt nạt!"
"Con  ngay  là  phi thường mà!" Ôn Thời .
Lúc ăn tối, Ôn Tĩnh Vân  trở về.
"Em   cảm lạnh nữa chứ?" Anh hỏi Ôn Thời, "Nếu trời lạnh quá, đừng  ngoại cảnh nữa. Để   với đoàn phim."
"Lần  chỉ là tai nạn thôi. Làm diễn viên mà,   thể  phim theo mùa ."
"Ừ." Ôn Tĩnh Vân bật : "Có Giang Trì Ấp chăm lo cho em ,  trai  còn tác dụng gì nữa ."
"Anh!" Ôn Thời lườm, Tống Dĩnh thì  nhịn  .