Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Nghỉ ngơi thêm một ngày, Ôn Thời  vội vàng đến phim trường, trong khi Giang Trì Ấp  lùi  một ngày mới  .
Đây là  đầu tiên  một thời gian dài cô    một . Ngồi  xe,  chiếc ghế bên cạnh trống , cô thực sự thấy  quen.
Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây:  https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio
Một tuần trôi qua,  vẫn  về, còn cô thì  rời   để chuẩn  cho buổi hòa nhạc chia tay của nhóm Hồ Tiểu Ngọc.
Tại thành phố Y,  xuống máy bay, cô  cảm nhận  làn gió ấm áp.
Rời sân bay,  phụ trách Tống Thị tại đây, Ứng thúc thúc, đích  đến đón cô. Sự hoành tráng  khiến cô  phần ngượng ngùng.
"Chú là bạn cũ của  cháu, cuối cùng hôm nay cũng  gặp Tiểu Thời."
"Ứng thúc thúc ạ."
"Ôi chao, suốt ngày  bọn họ khoe  cháu gọi là thúc thúc, hôm nay đến lượt chú ." Ông  lớn. "Chuyện buổi hòa nhạc cháu  cần lo, chú đảm bảo sẽ  thật rực rỡ, cho mấy    lác mắt."
Vào đến phòng, Ôn Thời mới phát hiện đó là một căn phòng tổng thống xa hoa, với cửa sổ lớn   biển lúc hoàng hôn,  đến nín thở.
Cô tựa  sofa, bất giác nghĩ đến Giang Trì Ấp. Cảnh  thế , cô    cũng   thấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-de-biet-thuat-doc-tam-dien-cuong-vi-toi-xypg/chuong-193-chuyen-di-ngan-han.html.]
Tối đó, cô cùng nhóm của Hồ Tiểu Ngọc luyện tập. Trước đó, cô gọi video cho ,   nhận  cuộc gọi của Giang Trì Ấp.
"Em đang  gì đó?" Anh hỏi.
"Không  gì cả, đợi  ăn." Cô  thấy sự mệt mỏi  khuôn mặt  qua màn hình, hạ giọng: "Dù em  nhớ  một chút, nhưng  cũng đừng  việc quá sức."
Anh chỉ bắt lấy ý đầu, chăm chú  cô: "Nhớ  ?"
“Đó   trọng điểm!” Mặt cô nóng lên, vội  camera  ngoài: “Ý em là   nghỉ ngơi!”
Anh thản nhiên đáp: “Ừ,   là em nhớ  .” Đồng thời, tay  lén chụp  màn hình.
“Giang Trì Ấp!” Cô hét tên , nhưng  cũng bật . “Phong cảnh   ?”
“Đẹp.”
“Lần  em sẽ dẫn  đến xem.”
“Được.” Ánh mắt  tràn đầy vẻ cưng chiều.