Không lâu , Hồ Tiểu Ngọc gọi Ôn Thời  ăn tối.
Người quản lý của Hồ Tiểu Ngọc, một  đàn ông thấp béo luôn tươi  tên Trương,  thấy cô  nhiệt tình bắt tay: “Ôn lão sư, cuối cùng cũng  gặp cô. Cô bận rộn như  mà còn đến đây, thật sự cảm ơn cô  nhiều.”
“Anh Trương khách sáo quá.” Ôn Thời  đáp.
Tiểu Mạnh lập tức bước lên, nhẹ nhàng gỡ tay ông Trương  khỏi tay sếp   bắt tay : “Anh Trương, em là Mạnh Dương, cứ gọi em là Tiểu Mạnh.”
Hai  quản lý bắt đầu một màn tâng bốc lẫn , khiến Ôn Thời  mà nổi cả da gà,  ho khan vài tiếng để cắt ngang.
Trong phòng riêng,  ông Trương và Tiểu Mạnh khuấy động  khí, Hồ Tiểu Ngọc thì ríu rít bên cạnh Ôn Thời, bữa ăn diễn  vô cùng sôi nổi.
Sau bữa ăn, ông Trương giành trả tiền, nhưng thu ngân  mỉm  : “Tổng giám đốc Ứng  dặn,  chi phí của cô Ôn đều tính  tài khoản của ông .”
Cả nhóm lập tức  sang  Ôn Thời. Cô cũng  bất ngờ, nhưng nhanh chóng : “Nếu  thì  phiền  Trương nữa.”
Sau đó, cả nhóm đến phòng ông Trương để bàn bạc về buổi biểu diễn. Hồ Tiểu Ngọc mở video vũ đạo cho Ôn Thời xem.
Trước đó cô  xem và nhớ gần hết động tác, nhưng việc di chuyển vị trí vẫn cần luyện tập thêm.
Thấy động tác của cô   vấn đề gì lớn, cả nhóm bắt đầu tập trung  việc di chuyển vị trí. Dù là  đầu, Ôn Thời  tránh khỏi lóng ngóng, nhiều  tự vấp ngã, khiến    ầm lên.
Tập thêm một lát, cả nhóm quyết định luyện thử  bộ bài nhảy. Ôn Thời cơ bản  thể theo kịp, tiến độ vượt xa mong đợi.
“Hay là để  hát cùng luôn nhỉ?” Hồ Tiểu Ngọc hào hứng đề nghị.
Thấy cô bạn như , Ôn Thời cũng  từ chối.
Trời  khuya, cả ngày di chuyển  thêm ba tiếng tập nhảy, Ôn Thời mệt đến rã rời. Cô vịn tay  thang máy, đầu óc mơ màng nghĩ   nên tắm   ngủ luôn.
Vừa bước  khỏi thang máy, cô ngoảnh  và thấy  cửa phòng   một bóng dáng cao gầy đang .
Cô nheo mắt  một lúc mới nhận . Đôi mắt cô lập tức sáng bừng, bước chân cũng nhanh hơn: “Giang lão sư!”
Giang Trì Ấp  tiếng gọi, xoay  . Ôn Thời    rằng, lao thẳng  lòng . Anh bật , giang tay ôm trọn lấy cô.
Cô ngước lên, giọng đầy vui sướng: “Anh đến đây từ khi nào ?”
Giang Trì Ấp cúi xuống  đôi mắt lấp lánh của cô. Mọi mệt mỏi tích tụ bỗng chốc tan biến. Anh  nhịn  cúi xuống, khẽ hôn lên mắt cô  nhẹ giọng trả lời: “Vừa mới tới thôi.”
Nhìn đôi mắt dịu dàng của , nỗi nhớ nhung dồn nén trong lòng cô bỗng trào dâng. Không suy nghĩ nhiều, cô kiễng chân hôn lên môi .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-de-biet-thuat-doc-tam-dien-cuong-vi-toi-xypg/chuong-194-bat-ngo.html.]
Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây:  https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio
Ánh mắt  lóe lên,  lập tức đưa tay giữ lấy  gáy cô,  sâu thêm nụ hôn.
Khi cảm nhận  bàn tay ấm áp của  chạm  lưng , Ôn Thời rùng , vội đẩy  .
Anh lúc  mới chịu buông, nhưng vẫn lưu luyến hôn nhẹ lên môi cô: “Sao ?”
Ôn Thời nắm vạt áo , ngửi thử: “Em  tập nhảy, mồ hôi ướt cả . Có khó ngửi lắm ?”
Không khí ngọt ngào lập tức  câu  của cô phá vỡ. Giang Trì Ấp bất lực lắc đầu.
Anh kéo cô , nhẹ giọng : “Yên tâm,    máy bay bốn tiếng,   cũng chẳng thơm tho gì,  dám chê em.”
Nghe , Ôn Thời liền né , trách móc: “Sao    sớm!”
“Em ghét   ?” Anh gõ nhẹ lên trán cô.
“Đùa thôi mà! Chẳng hài hước gì cả!”
“Đùa  thật, em tự .”
Ôn Thời  cãi nữa, chuyển chủ đề: “Vào phòng  .”
Vừa bước , cô chợt nhớ : “Sao    phòng của em?”
Anh lấy điện thoại , mở bức ảnh chụp cảnh đêm mà cô từng gửi: “Hỏi lễ tân là  ngay.”
“Anh tính cả !” Cô  cảm động  bật . “Vậy    lên đây ? Thang máy cần thẻ phòng mà. Chẳng lẽ Ảnh đế   mượn thẻ của  khác?”
Anh khẽ chạm  mũi cô: “Bí mật!”
“Anh…   gì ?” Cô thấy  mở vali lấy quần áo.
“Đi tắm chứ , để khỏi  em ghét.”
“ đây là phòng em mà.”
Anh nhún vai: “Khách sạn hết phòng , chẳng lẽ em   ngủ ở hành lang ?”
“Em  tin!”
“Vậy em gọi lễ tân mà hỏi.”