Trên màn hình, sự đối lập giữa thánh khiết và dục vọng mạnh mẽ đến mức khiến ai nấy đều  nín thở.
"Làm thế nào mà cô    điều đó?"
Đạo diễn Chu vui vẻ giải thích: "Các   kỹ , từ cổ, lưng, đến eo và chân, cô  đều dùng lực một cách tinh tế,  hảo như một bức tượng điêu khắc. Khi cô   hảo như một bức tượng, sự thánh khiết sẽ tự nhiên hiện ."
Khen xong, ông  quên cà khịa đám đông: "Thấy , diễn xuất  chỉ cần kỹ thuật, mà còn  dùng não nữa!"
Ôn Thời  đạo diễn kéo thù hận về phía , chỉ  bật dậy bịt miệng ông .
"Đạo diễn  quá , em   giỏi thế." Cô vội  trừ.
 đạo diễn Chu lơ : "Khiêm tốn cái gì." Ông tua đến đoạn cuối: "Xem , cái liếc mắt cuối cùng , đúng là đỉnh của chóp. Ai   cũng tin con robot    linh hồn."
Trong cảnh , ánh mắt của Ôn Thời khi  Giang Trì Ấp chứa đựng cả niềm vui, mong đợi, khát khao và tin cậy.  khi thu , tất cả  trở về bình lặng. Đó là sự chuyển đổi giữa nhân loại và phi nhân loại, khiến  xem nổi da gà.
Những   mặt, dù  phục, cũng  thừa nhận Ôn Thời   là "bình hoa" rỗng tuếch.
Ôn Thời vội giải thích: "Gần đây em   học thêm vài lớp diễn xuất nên ngộ   chút ít ạ."
Mọi   cô khiêm tốn, nhưng cũng thấy dễ chịu hơn.
Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây:  https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio
 đạo diễn Chu   nể nang: "Học gì từ mấy ông diễn viên cũ kỹ đó. Học theo họ, cái thần thái của cô sớm muộn cũng bay màu thôi!"
"Không , em còn nhiều thiếu sót lắm." Ôn Thời xua tay lia lịa.
Đạo diễn  hề hề: " là  thiếu sót, nhưng cứ  trợ lý cho , đảm bảo cô sẽ lên trình."
Hóa  khen lấy khen để chỉ để dụ   cu li miễn phí! Ôn Thời cạn lời.
...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-de-biet-thuat-doc-tam-dien-cuong-vi-toi-xypg/chuong-30-dien-xuat-dinh-cao.html.]
Cảnh  tiếp theo là của Giang Trì Ấp. Anh giả say, gây náo loạn trong bữa tiệc.
Ôn Thời  màn hình, thấy  lảo đảo, đập phá đồ đạc, miệng thì chửi bới, trêu ghẹo. Rõ ràng là một hình ảnh thô lỗ, nhưng qua diễn xuất của , nó  mang vẻ phóng khoáng, cuồng dã. Ánh mắt , ngay cả trong lúc điên loạn nhất, vẫn tỉnh táo và lạnh lùng.
Đó là một cảnh  dài ba phút,  một động tác thừa.
Ôn Thời chăm chú xem, trong đầu  ngừng lẩm bẩm.
"Đạo diễn Chu còn khen khả năng kiểm soát cơ thể của  , nhưng Giang Trì Ấp còn biến thái hơn. Từng động tác đều  thiết kế tinh vi. Sức căng kịch tính bùng nổ thế , nếu   rõ,  còn tưởng   xuất  từ diễn viên nhạc kịch."
Nghe thấy thế, Giang Trì Ấp dừng chân. Cô  còn  khen  ?
" là   tự nhiên mà thành ảnh đế trẻ nhất. Thiên phú thật đáng sợ. Cảnh  mà là , chắc khó mà  hảo . So với   chỉ khiến  tức chết."
Nghe cô khen, Giang Trì Ấp thấy vui, mặt cũng  nóng lên.
"Chỉ là..."
Còn "chỉ là" nữa ? Anh nín thở.
"Chỉ là, nếu   để lộ xương quai xanh thêm một chút nữa thì sẽ  hảo hơn!"
Giang Trì Ấp suýt nghẹn. Anh ho khan một tiếng.
Nghe tiếng ho, Ôn Thời giật   , thấy Giang Trì Ấp  ngay  lưng.
"Giang lão sư,  tính dọa c.h.ế.t em ?" Cô gắt.
Giang Trì Ấp nghiến răng: "Ôn lão sư   gì khuất tất  mà sợ?"
Ôn Thời chột , nhưng vẫn cãi: "Không   đột nhiên lên tiếng thì  em giật ."
"Hừ..." Anh  cô chằm chằm: "Ôn lão sư tự  rõ trong lòng."