Giang Trì Ấp   cầu thang, quan sát từng biểu cảm của Ôn Thời.
Cô né tránh ánh mắt , vẻ mặt do dự,  hỏi: “Có cần  giúp  bôi thuốc ?"
“Được." Anh điều chỉnh giọng  để  tỏ  quá háo hức. Đây là  đầu tiên     thấy suy nghĩ của cô.
Ôn Thời bỗng nhớ , hôm nay   chỉ nỗ lực giúp đội đỏ, mà còn thu hoạch rau, nấu ăn,  cả món tráng miệng. Một  chăm chỉ như ‘cô bé ốc sên’  mà chẳng ai để ý, thật đáng thương.
“Lại đây ,  đó  gì nữa?" Ôn Thời tìm hộp thuốc   .
Trong lòng cô vẫn tĩnh lặng. Cô thực sự đang lo lắng cho  ?
"Bớt   !" Ôn Thời liếc , bực bội . “Muốn giả vờ  siêu nhân hả?  còn ngửi thấy mùi máu,  mà  bảo  nghiêm trọng!" Vừa , cô  lầm bầm: “  tin lời , còn nghĩ vết thương  . Vậy mà  còn  vận động, đúng là tự ngược!"
Giang Trì Ấp   khuôn mặt thanh tú của cô, ánh mắt dần trở nên dịu dàng: “Xin ,  chỉ là  quen ."
Ôn Thời  khẩy: "Quen cái gì? Quen  thương  quen   ?"
Cô  đầu , đúng lúc  thấy ánh mắt ấm áp của . Động tác của cô chững . Trong đầu cô chợt hiện lên hình ảnh  cha ở nước ngoài,    qua đời, cùng tuổi thơ cô độc của . Cô cảm thấy  chút khó chịu.
Ôn Thời nhanh chóng lấy  tinh thần, ngước lên  : "Thầy Giang thật  ngại để  giúp bôi thuốc ?" Cô  xong còn liếc qua vùng eo bụng của , ánh mắt đầy ẩn ý.
Rõ ràng  thể nghiêm túc nổi quá ba phút...
Giang Trì Ấp xoa trán: "Em chỉ cần bôi thuốc thôi, băng thì để  tự ."
Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây:  https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio
Ôn Thời chu môi: "Thế thì  cũng  vén áo lên  chứ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-de-biet-thuat-doc-tam-dien-cuong-vi-toi-xypg/chuong-89-vet-thuong-va-su-that-khong-the-noi.html.]
Anh từ từ vén vạt áo lên. Vết m.á.u  thấm qua băng gạc. Cô cẩn thận cắt từng mảnh băng . Thấy vết thương đầy máu, cô khẽ "tặc" một tiếng. Như thế    siêu nhân, đây là siêu nhân thật mà! Trong lòng cô nghĩ , ánh mắt vô thức liếc lên cơ thể , thầm "tặc" thêm  nữa, cơ thể  cũng khá giống siêu nhân đấy.
Giang Trì Ấp hít sâu một : "Cô Ôn…"
Giọng  bất lực của  khiến Ôn Thời hiểu lầm: “Đừng lo,  sẽ  nhẹ tay,  đau !" Trong lòng cô thầm khinh bỉ, giờ mới  sợ đau ...
Trong khi bôi thuốc, Giang Trì Ấp cố tìm chuyện để : “Cô gái tên Đường Thiệu Khả rõ ràng nhắm  em, em  để ý ?"
“Để ý?" Ôn Thời  dừng tay. "Lúc đó   phản pháo . Cô  chẳng  chỉ   tức giận ?  sẽ  để cô  đạt  mục đích ."
“Tại  em  tự  dạy dỗ cô ?"
Ôn Thời hừ một tiếng: "Bị  dọa một trận, tất cả suy nghĩ đều bay biến ! So với cô ,  còn  dạy dỗ  hơn!"
“Anh nghĩ  là Bồ Tát ?" Cô bật . "Anh  thấy cô  đối xử với Tiểu Ngọc thế nào ? Cô  nghĩ  ai  thể trị   !"
Hóa  là vì Hồ Tiểu Ngọc. Giang Trì Ấp   hỏi: “Vậy còn , em  để ý  ?"   cảm thấy điều đó quá ủy mị. Ít nhất,  cũng  hơn Đường Thiệu Khả! Anh  ném cảm giác hụt hẫng   đầu, dò hỏi: “Hồ Tiểu Ngọc hình như  đến phim trường , em   cùng  ăn tối ?"
“Để  sắp xếp nhé?"
“Cũng ."
Khóe miệng Giang Trì Ấp từ từ nhếch lên. Cô cũng   để ý Hồ Tiểu Ngọc lắm, chắc chắn cô để ý  nhiều hơn!
Trong khi trò chuyện, Ôn Thời  bôi thuốc xong. Cô đưa băng cho : "Anh tự quấn,  sẽ giữ băng gạc cho ."
Giang Trì Ấp nhận lấy, cúi đầu tự quấn. Ôn Thời giúp  kéo áo lên một chút, vô tình  thấy một vết sẹo dài, kéo dài từ  xương bả vai, chạy dọc xuống ngực. Đồng tử cô khẽ giãn . Sao   vết sẹo dài như thế ?
Cảm nhận  suy nghĩ của cô, Giang Trì Ấp lập tức kéo áo xuống: “Cũng gần xong ,   nghỉ  đây."