Xung quanh im phăng phắc, chỉ  tiếng côn trùng kêu rỉ rả trong mấy bụi cỏ rậm rạp. Đáng lẽ trời giữa hè  nóng đến chảy mỡ,  mà càng tới gần tòa nhà , Úc Dạ Bạc  càng cảm thấy lạnh. Lạnh đến phát run. Cái kiểu lạnh   giống mát mẻ thông thường  nhé – nó như thể  một bàn tay vô hình đang thò  trong cổ áo, rờ rẫm da thịt  bằng móng tay băng giá. Lông tơ  cánh tay  dựng  như đang hát hợp xướng với : “Chạy  má ơi!”
May , hành lang lầu một vẫn sáng đèn. Trước cửa còn  một khung cửa sổ kiểu kiểu giống quầy bán bánh mì cũ kỹ, khiến cho tổng thể đỡ âm u hơn một tí. Đỡ chứ   hết. Nếu ai đó bảo bước   thấy sợ,  đó chắc chắn   .
 Úc Dạ Bạc  ngốc đến mức đ.â.m đầu vô ngay. Cậu  một vòng quanh tòa nhà  . Đi một vòng, mới phát hiện điều bất thường.
Tòa nhà …  cao như trong ảnh?
Cậu lấy điện thoại , so sánh cẩn thận. Ảnh chụp rõ ràng là tám tầng. Tòa nhà  mặt cũng tám tầng. Màu sơn, cửa sổ,  chi tiết đều giống y chang như copy paste.
Trên đường tới đây,  còn hỏi  dân địa phương . Không sai . ... tại  trong ảnh tòa nhà  cao đến nỗi như chọc trời? Góc chụp  thấp đến dị thường, kiểu như ai đó  rạp xuống đất chụp lên . Quá phi logic.
Ảnh  là do Bặc Thức Nhân cung cấp – một “ từng thấy cảnh ” theo lời cô  . Nếu , đây  là góc  thật sự của cô .
Úc Dạ Bạc  xuống đôi chân dài một cách đầy tự hào –  cao mét tám, cơ bản   dạng nấm lùn. Mà Bặc Thức Nhân là con gái, chắc chắn  cao bằng .  dù  thấp, thì  đến mức  chụp từ sát đất như thế? Chẳng lẽ… cô   xổm?
Cậu liền gửi tin nhắn hỏi thẳng:
Úc Dạ Bạc: “Tại  cô   xổm xuống để  lên ?”
Nữ quỷ: “Ngồi xổm? Sao   thể  xổm ?”
Úc Dạ Bạc  định hỏi tiếp, thì đột nhiên… ảnh đại diện của cô  tối sầm  như  ai tắt đèn pin giữa đêm.
Cậu thử gửi tin nhắn tiếp, nhưng hiện lên cái dấu chấm than bé tí hon mà tức điên –  gửi  nữa.
Khung nhiệm vụ rung nhẹ:
[Đang tiến hành tìm kiếm con gái]
[Thời gian còn : 36:00:00]
Tính từ giờ thì…  xong nhiệm vụ  bảy giờ sáng… hôm ? Chơi  ai chơi ?
Không cho nhắn với "bà tổ cô nương" nữa, định để  một  một  gánh hết trách nhiệm đây ? Cái hệ thống tệ thật.
Mà khoan , lời cô   lúc nãy… "Sao   thể  xổm ?" là ?
Không thể  xổm? Ý là   chân ? Hay đang ? Hay… cô   chân, nhưng  điều khiển ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/app-tro-choi-kinh-di-vo-han/03.html.]
Ý nghĩ kỳ quặc  khiến Úc Dạ Bạc cứ nghĩ mãi. Không hiểu ,  bắt đầu thấy bất an. Cúi đầu  xuống mặt đất, bên  sàn nhà  một vòng tròn trắng nhạt, kiểu như vẽ bằng bột. Cậu quỳ gối xuống, dí sát mặt  để  rõ hoa văn.
Vừa cúi xuống...
Một tiếng hét thất thanh, chói đến độ ong cả tai, đột nhiên vang lên ngay  lưng !
“A a a a a…!!!”
Tiếng thét chói tai bất ngờ vang lên  Úc Dạ Bạc suýt bổ nhào xuống đất. Cậu lảo đảo  —ai hét kinh thế?
Sau lưng là một cô gái, mặt cắt  còn hột máu, trợn mắt   như thấy quỷ sống.
Từ góc  của cô , trong ánh đèn đường leo lét  tòa nhà xám xịt như  đội mồ sống dậy,  một “vật thể” đang  xổm với dáng dấp kỳ dị, cả  tắm trong thứ ánh sáng mờ đục, hệt như  quỷ nhập. Đến khi   dậy  đầu , cô mới  rõ mặt.
Là… một  trai.
Một thanh niên tóc đen, trắng trẻo yếu ớt như thể chỉ một cơn gió nhẹ cũng đủ thổi bay, nhưng… . Đẹp đến mức  tưởng. Kiểu như bước thẳng từ tranh thủy mặc , nét nào nét nấy tinh tế như  thánh nhân dùng bút thần vẽ lên.
Dùng từ “xinh ” để tả đàn ông thì   sai sai, nhưng áp  Úc Dạ Bạc thì  thấy… quá đúng  chứ còn gì nữa?
Cô gái lúng túng đỏ mặt, vẻ cảnh giác cũng vơi  kha khá, lui một bước  lí nhí hỏi:
“Anh… là con  hả?”
Úc Dạ Bạc,    hét cho nhức cả màng nhĩ,  đầu  thấy là con gái thì cũng ráng nuốt cục tức, nheo mắt lườm một cái:
“Không   thì  là con gì? Chó Shiba chắc?”
Trên đời  con ma nào  trai như  ? Nếu , mời dẫn đến cho  coi một cái .
Mộng Vân Thường
Cô gái  lườm vẫn còn… thấy  trai. Thậm chí còn xích  gần,  năng lộn xộn:
“Xin , tại  tưởng…  là ma. Anh trai nhỏ, khuya   đến đây  gì thế? Anh   nơi  từng xảy  chuyện gì ?”
Cô  tầm hai mươi tuổi, mặt bầu bĩnh, mắt to, tay cầm chặt điện thoại, run rẩy như con thỏ nhỏ  bắt giữa rừng ma. Mặc đồ sáng màu mà trông cứ như tấm bia phản quang sống động cho ma nó tìm.
Úc Dạ Bạc liếc điện thoại cô đang cầm,   thần sắc run rẩy của cô. À, hiểu . Cậu nhíu mày:
“Cô cũng  cái trò chơi c.h.ế.t tiệt  kéo đến ?”