Cô gái như  thấy tổ tiên hiện hình, đôi mắt long lanh như sắp , gật đầu như gà mổ thóc, suýt nữa nhào tới nắm tay :
“Phải  ! Trời ơi,   chuyện gì đang xảy  đúng !? …  chỉ lỡ tải cái app quỷ quái , nó bắt  tìm con gái gì đó,  thì sẽ  giết! Có ma thật! Có ma thật đó!”
Cậu nhíu mày, từ mớ rối ren đó chắt lọc  hai thông tin:
Một, cái app   chỉ lôi mỗi   đến.
Hai, trò hù dọa của nó… cực kỳ lặp  và vô duyên.
Ma  đáng sợ bằng tin nhắn rác. Cái kiểu spam  chắc chắn   nghiệp dư. Bọn chúng định biến nhiệm vụ thành group chat kinh dị quốc dân chắc?
Cậu né bàn tay đang  níu kéo:
“ cũng giống cô thôi. Mới  quăng  đây, còn chả  cái gì đang diễn .”
Cô gái vội rụt tay , lí nhí:
“ là Nghê Ninh… xin  vì   phiền…”
  kịp  hết câu thì Úc Dạ Bạc   chằm chằm về phía tòa nhà xám bên cạnh,  buồn để ý đến cô.
Cậu  nghiêng đầu một chút thì phát hiện một chuyện cực kỳ bất thường:  bộ căn hộ trong tòa nhà đều đồng loạt tắt đèn.
Chỉ còn  ánh sáng yếu ớt ở hành lang giữa các tầng. Còn đèn cảm ứng  tầng thượng? Tắt ngóm. Dù Nghê Ninh  thét to như  lột da cũng  đủ đánh thức nó. Bóng tối đặc quánh phủ lên từng cửa sổ. Mấy khung cửa đen thui như mắt quái vật, giương toang hoác, lạnh lẽo rình rập.
Tắt đèn đồng loạt… nghĩa là gì?
Không lâu , đèn cảm ứng từ tầng bảy bắt đầu tắt dần theo thứ tự. Sáu… năm… bốn… ba… hai… một.
Rồi rắc!— bộ dãy nhà chìm  bóng tối.
Mộng Vân Thường
Như thể một con quái vật khổng lồ đang thức giấc, nó rút lui ánh sáng khỏi cơ thể , tách biệt   với ánh đèn đường bên ngoài. Không gian trở nên ẩm thấp, ảo mộng, mùi ẩm mốc len  cánh mũi. Một loại tĩnh lặng khiến   hoảng hốt.
…Không khí …   chút nào.
 lúc Úc Dạ Bạc định  gì đó thì trong lòng tòa nhà vang lên tiếng thì thầm:
“Đổng Hạo…    gì ? Như  ai  hét…”
“Không  gì , đừng sợ! Mau  thôi!”
Cậu nín thở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/app-tro-choi-kinh-di-vo-han/04.html.]
Có  ở trong đó.
Không  họ...   chuyện gì  xảy  ...?
Úc Dạ Bạc rón rén tiến tới, mắt  rời khỏi tòa nhà  mặt – thứ kiến trúc cổ lỗ sĩ    thấy  bình thường.
Vừa mới nhấc chân,  lưng  vang lên tiếng ré lên như gà  vặt lông sống:
“Đừng! Đừng ! Chờ  với!!”
Là Nghê Ninh,  bạn đồng hành  thiết nhất trong danh sách “ sợ ma nhưng vẫn thích tham gia game kinh dị”.
Cô run rẩy bám theo như con mèo ướt,    liếc quanh như sắp thấy ma từ trong bức tường bò . Mà lạ lắm, ở nơi quái quỷ thế    một bóng  – ngoài bọn họ – đúng nghĩa đen là   một cái bóng nào ngoài cái bóng của chính .
Vừa bước qua ngưỡng cửa, đèn cảm ứng “tặc” một cái bật sáng. Cũng ngay lúc đó, một luồng khí lạnh ẩm ướt từ  ập thẳng  mặt, như  ai  úp mặt   bồn nước đá ngâm nước mắm.
Úc Dạ Bạc rùng  một cái rõ dài, cảm giác lạnh từ da lan tới xương sống,  chui thẳng  tim gan phèo phổi.
Cậu khịt mũi, mặt lạnh như tiền: “Không , chỉ là hệ thống điều hòa kiểu ám sát thôi.”
Lầu một   đại sảnh như    thấy trong phim, chỉ  một hành lang chật hẹp và cái cầu thang cũ kỹ, ngoằn ngoèo dẫn lên . Trần nhà phủ đầy mạng nhện, bụi bặm rơi lả tả, còn dính một ít thứ sệt sệt màu nâu —  thể là  sữa, cũng  thể là m.á.u khô của khách .
Cậu quan sát bốn phía, đang tính bước tới thì… bốp!
Hai bóng  từ  phóng  suýt nữa húc  mặt  như hai viên đạn thịt.
“AAAAAAAAAAAAAAA!!”
Tiếng hét bén như đinh đóng thẳng  màng nhĩ. Hai   ngã sóng soài  đất, mặt tái hơn cả giấy in. Một trong hai là gã to như hộ pháp,  thôi  tưởng là tay đ.ấ.m võ đài.
Úc Dạ Bạc  đó, mặt  cảm xúc, khẽ giật khoé môi:
“…Ê ,  giống quỷ chỗ nào?”
Hai   giới thiệu sơ sài – Đổng Hạo và Phương Phương – cũng là dân chơi  game lôi cổ . Họ đến từ hai mươi phút ,  ngoài lò dò mãi mới dám . Vào  tới năm phút thì  Nghê Ninh hét dọa suýt “són”,   Úc Dạ Bạc dọa thêm cú nữa, xem như xong combo.
“Lúc  đến còn  một ông chú  cùng,” Phương Phương  thở  kể. “Chú  bảo   rình  lưng  nên bực lên,  chửi   lên lầu đòi ‘băm’ nó.”
Chỉ tay lên cầu thang: “Tới giờ vẫn  thấy về.”
“Được , đủ đội hình ,” Đổng Hạo chống tay  dậy, mặt còn  co giật, gồng giọng hét lên:
“Đi bắt cái thằng giả ma giả quỷ đó !”
(Bởi vì nếu  gào to lên thì   giấu   đang run như cầy sấy.)