Cũng giống như hành lang tầng , hành lang  lầu  chẳng khá khẩm gì hơn – thậm chí  khi còn tệ hơn. Tường bong tróc từng mảng như da rắn lột, sơn loang lổ gồ ghề,  thôi  thấy ngứa mắt. Ai đó từng dùng bút chì nguệch ngoạc lên tường đủ thứ: nào là “ đến tham quan”, “xx yêu xx”,  “xx và xx là đôi chim cu mãi mãi  chia lìa”, cuối cùng là một câu bất ngờ chuyển tông: “xx  hận ”. Tất cả những lời thổ lộ và oán hờn  đều phủ bụi dày.
Lan can bên trái  bằng sắt nhưng   thời gian ăn mòn đến mức chỉ cần dựa nhẹ chắc cũng rụng luôn cái tay. Giữa những khe rỉ sét là bụi dày lớp lớp, còn  một con bọ đen sì  rõ tên tuổi đang lững thững bò qua, để  phía  nó... một vệt m.á.u nhỏ dài ngoằng.
Quá sức kinh dị!
Đổng Hạo hít một ngụm khí lạnh như thể gió từ tủ đông thổi  mặt, tay chân mềm nhũn như mì tôm trụng nước sôi, khúm núm lẽo đẽo theo  Úc Dạ Bạc.
Cánh cửa sắt của phòng 804 hé mở, bên trong tối om. Không một tia sáng rọi  ngoài, cảm giác như chỉ cần bước  là sẽ  nuốt chửng.
Đổng Hạo run tay bật đèn pin điện thoại,  lia ánh sáng  nuốt nước bọt. Da đầu  tê rần, lòng đầy một chữ "chạy", nhưng chân thì dính chặt xuống sàn như  đổ keo. Dù  lo cho cô em gái Phương Phương xinh  , còn kết bạn với    đấy, nhưng   cũng   , mạng  vẫn là quý nhất!
Hắn bắt đầu hối hận vì hồi nãy trong một phút não nhũn mà rượt theo lên đây. Giờ thì kẹt  –  bỏ chạy cũng  dám  một , định lôi Úc Dạ Bạc theo cùng thì…
“Hu hu… ô ô…”
Trong phòng bỗng vang lên tiếng  nức nở.
Chưa kịp  câu nào, Úc Dạ Bạc  thản nhiên nhấc chân bước , mặt  đổi sắc. Bình tĩnh như đang  siêu thị chứ   phòng ma.
Phía  cửa nhà tắm, Phương Phương  bệt  đất, tóc tai rũ rượi, tay chân  trói chặt bằng khăn tắm, miệng  nhét gì đó nên chỉ  thể phát  tiếng “ô ô” yếu ớt. Mặt cô bé đầy nước mắt, hai cánh tay tím bầm, nhưng may , ngoài    vết thương nào nghiêm trọng.
Về phần tên đàn ông trung niên ?
Gã...   đời nhà ma.
Thi thể gã  thẳng trong bồn tắm đầy nước, nhưng nước   nước thường mà là nước sôi sùng sục. Hơi nước nóng rẫy bốc lên mù mịt. Cả căn phòng nồng nặc mùi m.á.u tanh đến mức chỉ thiếu mỗi tiếng nhạc phim kinh dị để  thiện  khí.
Cơ thể gã  luộc đến mức m.á.u thịt lẫn lộn, lớp mỡ và mạch m.á.u nổi lên như món lẩu  quên lửa. Phần da dính  cơ bắp chỉ còn  mỏng dính, trông như chạm nhẹ thôi cũng sẽ rơi  từng mảng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/app-tro-choi-kinh-di-vo-han/08.html.]
Lông mày và mí mắt cháy sạch, tròng mắt trợn trừng đến mức như sắp rớt  ngoài, rõ ràng là c.h.ế.t mà  nhắm  mắt. Khuôn mặt gã  đáng sợ  đáng... tắt app.
Bên cạnh, chiếc điện thoại   rơi từ bao giờ, màn hình sáng lên, hiện đúng một dòng chữ đỏ rực như máu:
[Người chấp hành nhiệm vụ Sơn An Chí – OUT]
OUT – tức là bay màu, ngỏm, nghỉ chơi, tử vong, xóa nick. Gọi  cũng , tóm  là…  !
Gã c.h.ế.t thật .
Mộng Vân Thường
Một tiếng “Ầm!” vang lên trong đầu Úc Dạ Bạc như tiếng sét đánh ngang tai. Cả   như rơi  một hố băng lạnh thấu xương, khí lạnh len lỏi từ đầu ngón tay chạy thẳng  tận tim gan. Máu trong cơ thể dường như  đông cứng .
Trong đầu vẫn còn văng vẳng tiếng gào rú thê lương của  đàn ông   khi chết—đau đớn, oán độc, bi ai đến mức khiến   sởn tóc gáy. Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng   chịu thôi cũng đủ khiến  khác run rẩy  .
Đổng Hạo lúc  đang loay hoay tháo khăn trói cho Phương Phương,  đỡ cô dậy  bất ngờ  về phía phòng tắm— lập tức sợ đến mức mặt cắt  còn giọt máu. Miệng  há , cố gắng  kêu mà  phát   tiếng nào, ánh mắt run rẩy  chằm chằm … một đôi bàn tay nhỏ bé đang vươn  khỏi chiếc bồn tắm rỉ sét.
Cũng may là Úc Dạ Bạc phản ứng cực nhanh, xoay  đẩy cả hai    , quát to một tiếng:
“Chạy!!”
Phản xạ sinh tồn kích hoạt. Cả hai lập tức rú lên  lao như bay  khỏi phòng, bỏ luôn cả điện thoại . Căn phòng nhỏ, nên từ cửa nhà tắm đến cửa chính chỉ mười bước—nhưng là mười bước sinh tử.
Úc Dạ Bạc theo sát phía . Trong lúc lướt qua cửa,  ngoái đầu  — và thấy con quỷ nhỏ  đang đuổi theo.
Không khác gì các nữ quỷ kinh dị truyền thống, con bé   mà trượt sát mặt đất, váy đỏ loang m.á.u bay phần phật, vệt m.á.u rỉ xuống từ mép váy tạo thành một đường kéo dài đỏ thẫm  lưng. Trong thoáng chốc, nó  lơ lửng đến gần hành lang.
Không chần chừ, Úc Dạ Bạc vận dụng hết tinh hoa từ đôi chân dài miên man, xoay  tung một cú đá  cánh cửa — “RẦM!”
Cậu nhớ rõ, cả hai  con quỷ xuất hiện đều  kèm tiếng mở cửa. Chứng tỏ nó  thể xuyên tường  xuyên cửa— mở  mới  .