Một cú đá tưởng chừng vô nghĩa  tranh thủ cho họ vài giây quý giá.  lúc ba   đặt chân đến hành lang tầng sáu,   thấy tiếng “ẦM ẦM ẦM”  lưng — cánh cửa sắt  kéo lê  nền nhà  đập mạnh  vách tường.
Tiếng động lớn vang vọng giữa đêm tối tĩnh mịch chẳng khác gì sấm sét giữa trời quang. Cả tòa nhà như rung chuyển. Tất cả đèn cảm ứng trong hành lang bỗng sáng bừng lên.
Ánh sáng khiến họ tạm thời thở phào.
 chỉ vài giây , tầng sáu… tầng năm… tầng bốn…
Toàn bộ tòa nhà nhanh chóng chìm   bóng tối. Bóng đêm  nữa nuốt trọn  hy vọng.
Tim Nghê Ninh như  ai bóp nghẹt, sắc mặt trắng bệch. Cả ba  cắm đầu chạy thục mạng,  ai dám ngoái đầu.
Đến tầng ba, thảm họa xảy  — ánh đèn vụt tắt, cả hành lang rơi  bóng tối đặc quánh. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Đổng Hạo trượt chân ngã lăn xuống. Úc Dạ Bạc và Phương Phương suýt ngã theo, điện thoại trong tay  rơi xuống sàn, ánh sáng le lói soi rõ một đôi chân be bét máu ngay phía .
Con quỷ đang lơ lửng giữa cầu thang tầng hai và ba. Mặt mũi vặn vẹo, m.á.u chảy ròng ròng, mắt trắng dã như  xé xác  sống. Miệng nó há to, phát  âm thanh gào rống khàn đặc khiến    xỉu tại chỗ.
Đổng Hạo rít lên vì sợ, định  dậy bỏ chạy, nhưng tốc độ của quỷ nhanh hơn  thường hàng chục . Úc Dạ Bạc thấy đèn cảm ứng tầng hai chuẩn  tắt, chỉ kịp hô to:
“Rẽ !”
Ngay khi con quỷ định lao tới, Úc Dạ Bạc khom  đẩy mạnh Đổng Hạo và Phương Phương sang bên . Hai   cú đẩy đ.â.m đầu  tường, nhờ  tránh  cú bổ nhào c.h.ế.t  của quỷ nhỏ.
Cậu  dám  đầu, dẫn đầu lao xuống tầng hai. Đèn đường hắt ánh sáng mờ mờ qua cửa sổ, là chút ánh sáng duy nhất trong bóng tối dày đặc. Cả ba  dùng bản năng sinh tồn mà chạy, tay trần,  đèn,  định hướng, chỉ cầu mong một cánh cửa mở .
Từ phòng 201 đến 204—cửa nào cũng khóa chặt!
Úc Dạ Bạc nghiến răng: “Đổng Hạo, phá khóa!”
Cửa phòng 204 tróc sơn, rỉ sét, dán quảng cáo từ năm ông cố nội,     bỏ hoang. Đổng Hạo đạp như trâu điên— nhúc nhích.
Ngay lúc bóng đỏ gần sát phía —CẠCH!
Cửa phòng 203 đột nhiên mở . Một bà lão tóc bạc cầm đèn pin, hô lớn:
“Nhanh! Vào đây mau!”
Không cần đợi nhắc  hai, cả ba nhào  như  ma đuổi (mà đúng là  ma đuổi thật). Bà cụ  đóng cửa xong, con quỷ  đến nơi.
Nó đập cửa điên cuồng.
Ba  hồn bay phách tán, vội lấy   đè lên cửa. May mà con quỷ  học  kỹ năng phá khóa, nên đập đến mấy cũng  mở nổi.
Tiếng đập cửa kéo dài đúng năm phút,  ngừng.
Hai phút —im bặt.
Mộng Vân Thường
Đi ?
Đổng Hạo thở  như  thoát chết, nhưng Úc Dạ Bạc thì vẫn cảnh giác cực độ. Cậu áp lưng  cửa, từ từ nhổm dậy, định  qua mắt mèo.
Tầng hai  ánh đèn đường, theo lý thuyết hành lang  sáng.  mắt mèo … tối đen như mực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/app-tro-choi-kinh-di-vo-han/09.html.]
Không  thấy gì.
Giống như  thứ gì đó đang  chắn bên ngoài, cũng đang…  ngược  trong.
Lưng Úc Dạ Bạc ướt đẫm mồ hôi lạnh. Cậu nín thở,   căng chặt sẵn sàng lùi về.
Một giây… hai giây… ba giây…
Cái bóng đó biến mất.
Sau vài phút chờ đợi,  xác định thật sự  an  mới thả   bệt xuống, ôm gối thở dốc, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Phương Phương lo lắng: “Anh Úc! Anh  thương chỗ nào ?”
Thực tế thì, với cô, Úc Dạ Bạc chính là ân nhân cứu mạng. Không những  bỏ cô  mà còn dốc  lực cứu cả hai  họ.
  giờ   … còn thảm hơn cả   trói?
Thật , đối với một   tập thể dục mười mấy năm trời như Úc Dạ Bạc, lượng vận động hôm nay đủ để bù  cả thanh xuân.
Giờ thì… sắp c.h.ế.t thiệt .
“Không …” Cậu yếu ớt phất tay, cổ gầy lộ   lớp áo ướt mồ hôi, trông như thể sắp ngất tới nơi.
Đổng Hạo thì vẫn  hết hãi hùng, ngó nghiêng khắp nơi. Trong phòng chỉ  ánh nến,  bật đèn. Đột nhiên  hỏi:
“Ơ… bà cụ  ?”
Úc Dạ Bạc rùng , lập tức bật dậy  quanh. Trong phòng…   ai.
Phương Phương sắp phát : “Chẳng lẽ… bà cụ cũng là quỷ?!”
May ,   họ nghĩ  nhiều.
Một lát , bà cụ từ phòng ngủ  , tay cầm d.a.o gọt hoa quả, mắt vẫn  chăm chăm về phía cửa. Bà hỏi nhỏ:
“Không  chứ?”
Đổng Hạo suýt xỉu vì sợ, run giọng đáp: “Dạ…  …”
Bà cụ rót nước cho cả ba: “ hỏi , mấy cháu nửa đêm đến đây  gì ?”
“Bọn cháu    đến! Tại cái app… cái app…” Đổng Hạo  tới đây thì nghẹn . Tất cả từ “nhiệm vụ”, “phó bản”, “game” đều  thốt  .
Úc Dạ Bạc lập tức đỡ lời: “Dạ… tụi cháu  du lịch, nửa đường hỏng xe. Bạn cháu   nhờ vệ sinh  mãi  thấy , tụi cháu mới lên tìm. Bà ơi, bà  … cô bé váy đỏ  là ai ?”
Vừa  đến “váy đỏ”, gương mặt bà cụ tái , bà liếc  cửa, cúi giọng:
“Chờ lát nữa an  thì lặng lẽ mà rời khỏi đây. Tuyệt đối… đừng bật đèn cảm ứng. Cũng đừng phát  tiếng động.”
Úc Dạ Bạc cau mày: “Nếu  thì  ạ?”
“Đừng hỏi. Biết  chỉ càng thêm sợ thôi…”