Úc Dạ Bạc  đầu  cô nàng, con ngươi màu nhạt khẽ đảo qua một cách sắc bén. Trong ánh sáng yếu ớt, vẻ mặt  toát lên một chữ:
"Khinh."
“Chỉ là một cái máy lặp và một con nhỏ ngu ngốc thấy ánh sáng là lao  giống thiêu . Có gì đáng sợ?”
“……………”
Bặc Thức Nhân thì lải nhải đúng một câu như đĩa  kẹt, con quỷ nhỏ thì cứ thấy ánh sáng là phóng tới— thì giống côn trùng  tật , nhưng dù gì   cũng là “nữ quỷ” chính hiệu, chẳng lẽ  cần giữ hình tượng?
Mà quan trọng hơn: cái cách Úc Dạ Bạc gọi “thiêu  nhỏ ngu ngốc” — … cưng kinh dị là  trời?
Ba  nhân lúc bà Lý đang lụi cụi đun nước ngoài bếp thì chia  hành động.
Úc Dạ Bạc lấy từ túi  ba cây đèn pin nhỏ loại chống bóng tối cấp tốc chuyên dùng trong game kinh dị, đưa cho mỗi  một cái:
“Phương Phương, cô xuống .”
Phương Phương nhận đèn, chân  run như mới học .  nghĩ đến việc xuống  nghĩa là   leo lên gặp quỷ, cô nàng bỗng dưng thấy quyết tâm dâng trào.
Không    mấy câu móc mỉa  nãy của Úc Dạ Bạc linh ứng , chứ từ khi tưởng tượng nữ quỷ như con thiêu  với máy phát băng hư, cô đỡ sợ hẳn.
Và đúng như dự đoán, chỉ cần   sáng đèn cảm ứng—nữ quỷ sẽ  phát hiện.
Phương Phương thuận lợi xuống tới tầng một, còn  kịp mừng thì Nghê Ninh  nhào tới như ôm thần tượng  đêm concert.
“Hu hu, cô   thiệt hả? Tui tưởng cô lên bảng luôn  đó!!”
Nghê Ninh nước mắt lưng tròng, mặt mày hoảng loạn như  thoát nạn b.o.m nổ.
“Suỵt!” Phương Phương kéo cô   vách tường, nhỏ giọng kể kế hoạch.
Hai  nấp ở vị trí chiến lược, chờ tín hiệu.
Ngay khi ánh đèn pin  ban công tầng hai nhấp nháy vài cái, Nghê Ninh lập tức hét một tiếng "ÁÁÁÁÁÁÁÁÁ!!" — đinh tai nhức óc, vang vọng cả tòa nhà như tiếng gọi hồn.
Đèn cảm ứng từ tầng một bật sáng.
Vài giây —
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/app-tro-choi-kinh-di-vo-han/12.html.]
“RẦM!!”
Cửa phòng 804 bật mở đập  tường cái đoàng, bụi bặm tung tóe. Một tiếng gầm gừ đáng sợ vang lên trong hành lang như thể thứ gì đó đang thức giấc  nhiều năm ngủ yên.
Gió từ  kéo đến rít từng trận. Mấy bộ quần áo phơi ngoài ban công vù vù bay như  ai đó cầm phất.
Không khí vốn lạnh lẽo lập tức đông cứng, giống như cả toà nhà  quỷ nhốt  ngăn đá tủ lạnh.
Lệ quỷ… xuất hiện.
Và y như hiệu ứng domino—đèn cảm ứng từ tầng bảy trở lên, từng cái một vụt tắt.
Tối đen như mực.
Trong nháy mắt,   Úc Dạ Bạc như  điện giật, lông tóc dựng  cả lên. Đổng Hạo thì khỏi , sợ đến mức vội đưa tay bịt miệng, chỉ sợ phát  tiếng động nào  quỷ chú ý. Để tránh  liên lụy tới bà Lý, hai  họ  sớm rời khỏi phòng 204, trốn đằng  một đống vật liệu xây dựng lộn xộn gần cầu thang.
Đổng Hạo lén lút thò đầu  xem, trong  khí thoang thoảng mùi m.á.u tanh, lạnh sống lưng. Một cái bóng đỏ như m.á.u vút qua khu vực cầu thang, bên  lập tức vang lên tiếng hét chói tai của hai cô gái — âm thanh kéo dài như  xé toạc, rợn  như phim kinh dị chiếu giữa đêm mưa.
Tiếng hét  đèn cảm ứng tầng  bật sáng "tách" một cái. Trong ánh sáng mờ nhạt, Úc Dạ Bạc   phẩy tay với Đổng Hạo,  hiệu: an  , mau .
Cả hai rón rén bước  như hai con mèo vụng trộm,  bộ trao đổi đều bằng ngôn ngữ cơ thể, tuyệt đối  dám  nửa lời.
May là tòa nhà  tuy cũ nát nhưng  đến mức chất đầy đồ như bãi rác. Dọc hành lang vẫn đủ chỗ len lỏi mà  phát  tiếng “cộp cộp” c.h.ế.t  nào.
Thế nhưng  lên đến tầng tám, cả hai lập tức cảm nhận   khí nơi đây   khác biệt.
Gió lạnh thấm  xương tủy, mùi tanh lẫn mùi thịt cháy khét lẹt xộc thẳng  mũi khiến   buồn nôn. Cảm giác giống như đang bước … một chiều  gian khác – một thế giới của xác c.h.ế.t và linh hồn  siêu thoát.
Vừa nghĩ tới cái c.h.ế.t thê thảm của Sơn An Chí, Đổng Hạo lập tức bụm miệng, mặt tái mét như tàu lá chuối, suýt nữa ói tại chỗ.
Hắn run run cầm đèn pin,  theo bóng lưng của Úc Dạ Bạc đang dẫn đường phía , từng bước  đều vững vàng, chậm rãi, cực kỳ cẩn thận. Trong lòng , một cơn kính nể trào lên như thủy triều.
Nếu   Úc Dạ Bạc, chắc ba  họ  sớm  ghi danh trong “sổ tử thần”. Đừng  đến việc tìm manh mối, e là ngay cả bước chân  tòa nhà cũng  dám, chứ đừng mơ sống sót qua ba mươi sáu tiếng.
Đẹp trai  đành,  còn bản lĩnh,    thì yếu ớt như “gà bệnh”, nhưng thật   là kiểu đàn ông đỉnh thiên lập địa, 1 nam nhân chính hiệu!
…Dĩ nhiên,   hề  rằng, “ đàn ông chính hiệu” … lúc  đang  chậm dần   vì cẩn thận gì cả. Mà là vì —  sắp gục  nó .
Úc Dạ Bạc trong đầu gào thét: “Tổ sư cái cầu thang! Ai thiết kế cái cầu thang phản nhân loại   hả?!”
Mộng Vân Thường
Quỷ thì  kịp hại , chứ cái cầu thang  chắc chắn  hại mạng  .