Đến   cửa phòng 804,   thở hồng hộc như trâu, tay bám lấy tường, trán đầy mồ hôi, nhưng mặt vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh giả trân. Trong đầu thì  bay đầy trời, hoa mắt chóng mặt, cảm giác như bất kỳ lúc nào cũng  thể ngã ngửa   như cây chuối đổ.
Sau một hồi điều chỉnh nhịp thở, Úc Dạ Bạc khẽ gật đầu với Đổng Hạo,  hiệu  ở ngoài canh chừng, còn  thì đẩy cửa bước  phòng 804.
Lúc  cứu  vội quá,   kịp quan sát căn phòng . Lần   khép cửa,  liền tăng độ sáng đèn pin lên một chút, ánh sáng rọi đến  là trong lòng  chuẩn  tinh thần tới đó — kiểu như: "Thôi tới  thì tới, m.á.u me đầm đìa cũng  ngán!"
Ai ngờ…
Bên trong bình thường đến rợn .
Y như phòng của bà Lý, căn phòng   hai phòng ngủ, một phòng khách, nội thất tươm tất,  tường còn dán áp phích của ngôi  nổi tiếng mười năm . Duy chỉ  điều: bụi bặm phủ kín, âm khí nặng nề,   lấy một chút  .
Cũng chính vì quá đỗi bình thường như  nên mới khiến   sởn da gà  . Cảm giác như cô bé  vẫn còn sống  đó, đang lặng lẽ quan sát từ một góc tối nào đó, trong chính căn nhà của mỗi .
Úc Dạ Bạc  một vòng quanh phòng khách, tránh  nhà vệ sinh,  thẳng tiến đến phòng ngủ nhỏ.
Căn hộ   hai phòng: một lớn một nhỏ. Nhìn sơ là đoán  — phòng lớn dành cho  cha, còn phòng nhỏ chắc chắn là của đứa trẻ.
Cậu đẩy cửa bước .
Bên trong  đơn sơ. Một chiếc giường nhỏ, một cái bàn gỗ cũ sắp mục nát, tủ thì nhỏ xíu, kiểu mà mở  là  thể rớt tay cầm luôn. Trong góc còn chất một đống đồ linh tinh,  qua là   lâu   ai động tới.
Úc Dạ Bạc rút điện thoại, mở bức ảnh đầu tiên mà Bặc Thức Nhân gửi lúc , bắt đầu so sánh.
Kết cấu phòng giống hệt. Đồ đạc đúng luôn. Thậm chí  cánh cửa còn dán mấy miếng giấy màu hồng, dù  rơi gần hết nhưng dấu vết để  vẫn nhận  .
Cậu nhíu mày, xác định chắc chắn: Đây chính là căn phòng trong bức ảnh đầu tiên!
Mộng Vân Thường
Sau khi xác định phòng   gì bất thường, Úc Dạ Bạc bắt đầu tranh thủ thời gian lục soát.
Nếu đây là nơi NPC chỉ đến,  thì chắc chắn   manh mối quan trọng. Phòng  lớn, nội thất sơ sài, tìm cũng nhanh. Cậu mở ngăn kéo bàn gỗ, lập tức thấy một quyển từ điển cũ nát, trang đầu  dòng chữ  tay nguệch ngoạc: Thẩm Nguyệt Nguyệt.
“Chữ  như  mà cũng dám  tên  hả...” Cậu lẩm bẩm, mặt  cảm xúc lật tiếp vài trang.
Xem  đây chính là tên thật của nữ quỷ nhỏ.  tên chính là Thẩm Nguyệt Nguyệt thì  nhũ danh  thành Ni Ni? Bặc Thức Nhân đặt tên  cần lỏng tay  ? Mạch não  lớn đúng là bí hiểm hơn cả mê cung trong phim kinh dị.
Bên cạnh cuốn từ điển là một tập tranh trẻ con. Úc Dạ Bạc thuận tay lật vài tờ, bên trong  mấy nét vẽ nguệch ngoạc bằng bút màu – một cô bé đang chơi với hai con gấu bông to tổ bố.
Game kinh dị xưa nay, mấy thứ tranh con nít vẽ là manh mối  một. Cậu đang định nghiên cứu sâu hơn thì đột nhiên—một tiếng thét chói tai xé toang tầng lầu!
“ÚC DẠ BẠC! ĐỔNG HẠO! CẨN THẬN!!!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/app-tro-choi-kinh-di-vo-han/13.html.]
Tiếng gọi kéo dài, rít lên như lưỡi d.a.o cào  cửa kính. Bầu  khí lập tức lạnh như băng.
Tim Úc Dạ Bạc khựng một nhịp.
Không  , quỷ  lẽ  đổi hướng! Cậu  kịp nghĩ nhiều, nhét vội tập tranh  balo   đầu lao  cửa.
  kịp bước  hành lang, một tia sáng đèn pin từ xa lướt qua — đúng ám hiệu do chính  đặt  với Đổng Hạo. Bên ngoài  biến, ai phát hiện nguy hiểm thì sẽ bật đèn pin một cái  tắt ngay để  thu hút nữ quỷ.
Lần , ánh sáng chỉ chớp một   tắt ngúm.
Không bật , nghĩa là tình hình   nguy cấp.
Úc Dạ Bạc lập tức phanh gấp giữa hành lang. Trong đầu  hiện  cả trăm phương án, nhưng cuối cùng vẫn đành  đầu chạy về phòng — trốn!
Vừa , ánh mắt  lia nhanh một lượt.
Sau cửa? Không , dễ  lộ.
Tủ quần áo? Nhỏ quá, kẹt giữa đống áo ngủ thì chỉ  nước tạch.
Dưới bàn? Lạy trời, như cái sân khấu  màn che.
Cuối cùng, chỉ còn một nơi — gầm giường.
Úc Dạ Bạc cắn răng lao tới, chui   trống chật chội đầy bụi bặm. Không gian nơi đây tối om, đồ chơi trẻ con rơi vãi loạn xạ, bụi dính cả  tóc . May là  gầy, nên mới đủ khe hở để lọt .
Cậu  chui   lập tức tắt đèn pin,  kịp xoay  thì—ngẩng đầu lên, cả  như đông cứng .
Một đôi chân nhỏ, đẫm máu, đang  ngay cạnh giường.
Tĩnh lặng.
Úc Dạ Bạc  dám thở mạnh.
Trong đầu  hiện lên một câu duy nhất:
"Lạy hồn, nó lên ."
Nó  thấy  ?
Không ai .
Chỉ   thở rít qua kẽ răng, mùi m.á.u tanh nồng nặc, và đôi chân trắng bệch như búp bê đang  đó, cách mặt   đến nửa mét…