Bệnh Viện Số 444 - 68
Cập nhật lúc: 2025-04-26 15:34:53
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cùng lúc đó, tại một khu phố cách đó bảy ki-lô-mét, Đới Lâm, Mai Khuất Chân, Đường Ly và Lâm Sâm vừa lên một chiếc taxi, thẳng tiến đến Nghĩa trang Hải Sơn.
Trên xe, Đới Lâm tranh thủ kiểm tra trí nhớ của Lâm Sâm. Tuy nhiên, hắn luôn cảm thấy trong ký ức của đối phương có điều gì đó rất lạ, giống như có một lớp sương mù mỏng manh che phủ. Dù cố gắng thế nào, hắn cũng không thể tìm ra điểm bất thường cụ thể.
Xe nhanh chóng đến nơi. Mọi người lần lượt bước xuống. Nghĩa trang Hải Sơn khá vắng vẻ, chỉ lác đác vài nhóm người đi tảo mộ. Một số người bán hoa nhân cơ hội mời chào, nhưng Đới Lâm từ chối nhẹ nhàng.
Mai Khuất Chân đứng cạnh, vừa quan sát xung quanh vừa khẽ gật đầu:
"Ở đây... cũng không tệ."
Đới Lâm cười hỏi:
"Mai chủ nhiệm, cô vừa mới khen, là chỗ này phong thủy tốt à?"
Phiêu Vũ Miên Miên
Mai Khuất Chân nhếch môi, ánh mắt quét qua bốn phía:
"Âm khí ở đây đủ mạnh."
Nghe vậy, Đới Lâm lập tức nhìn quanh, ánh mắt chợt dừng lại ở một điểm cách đó khoảng trăm mét. Ở đó, có hai bóng ma trong suốt lặng lẽ trôi nổi.
Phản ứng của Lâm Sâm không chậm chút nào, cậu vội vàng hỏi:
"Âm khí? Ý cô là... có ma à?"
Mai Khuất Chân không hề giấu giếm, lập tức chỉ tay về phía bóng ma:
"Đúng, bên kia có hai u hồn."
Dù là ban ngày, lại có hồn ma xuất hiện, khiến Lâm Sâm lập tức cứng người. Cậu lắp bắp:
"Ban ngày... cũng có u hồn à?"
Mai Khuất Chân bình thản đáp:
"Yên tâm đi, ở nghĩa trang có u hồn là chuyện rất bình thường. Những u hồn này không có ý hại người, chỉ cần không quấy rối, chúng cũng sẽ mặc kệ chúng ta."
Nói rồi, cả nhóm tiến vào bên trong nghĩa trang, tiện tay mua thêm một chút đồ ăn nhẹ. Nghĩa trang này phong cảnh u tịch, âm trầm nhưng không đến mức quá rùng rợn, thậm chí còn mang một cảm giác trang nghiêm.
Mai Khuất Chân và Đường Ly đi trước dẫn đường, Đới Lâm và Lâm Sâm nối gót theo sau.
Đường Ly đột nhiên quay đầu hỏi:
"Anh Lâm, anh còn nghe thấy ảo giác không?"
Lâm Sâm vội vàng lắc đầu:
"Kể từ lúc đó, không còn nữa. Đường bác sĩ, triệu chứng đó... nghiêm trọng lắm sao?"
Đường Ly trầm ngâm:
"Không thể khẳng định. Thực ra, tôi còn hy vọng có thêm triệu chứng rõ ràng hơn, như vậy dễ chẩn đoán hơn."
Nghe vậy, Lâm Sâm càng thêm thấp thỏm. Cậu khẽ liếc quanh những tấm bia mộ cũ kỹ, khẽ hỏi:
"Vậy... xung quanh chỗ này... có nhiều ma không?"
Mai Khuất Chân thản nhiên chỉ về phía xa:
"Bên kia có ba bốn u hồn. Đừng lo, trong nghĩa trang, u hồn nhiều là chuyện thường. Chúng là loại linh thể ôn hòa nhất. Chỉ cần anh không chủ động trêu chọc, chúng sẽ không làm hại gì anh đâu."
Cô nheo mắt nói tiếp:
"Nếu mà u hồn nào cũng hại người, thì nhân loại đã sớm bị quỷ diệt sạch rồi. Hơn nữa, cơ hội một u hồn hóa thành ác linh cực kỳ thấp. Anh không cần phải sợ."
Dù Mai Khuất Chân nói như vậy, nhưng bản năng con người đối với ma quỷ khó mà kiểm soát nổi. Lâm Sâm đành phải nương sát bên cô, không dám rời xa nửa bước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/benh-vien-so-444/68.html.]
Đới Lâm cũng âm thầm quan sát. Hắn nhanh chóng phát hiện ra rằng, mỗi lần Mai Khuất Chân tiến lại gần, những bóng ma trong khu vực sẽ tự động né tránh, như thể cực kỳ e sợ cô.
Hắn khẽ gọi:
"Mai chủ nhiệm, chúng ta phải đi bao xa nữa?"
Mai Khuất Chân vừa đi vừa cẩn thận quan sát địa hình:
"Ta cần chọn một vị trí tập trung nhiều linh thể nhất, như vậy đêm nay mới dễ dàng quan sát."
Cô dừng lại, quay đầu dặn dò:
"Buổi tối, đừng rời ta quá xa. Nếu gặp phải ác linh cấp cao, cho dù là bác sĩ linh dị, cũng rất khó giữ mạng."
Nghe lời cảnh báo thẳng thắn này, Đới Lâm bỗng nhiên nghĩ tới một điều:
"Mai chủ nhiệm, ma quỷ... đối với bác sĩ linh dị cũng rất nguy hiểm sao?"
Câu hỏi làm Lâm Sâm run rẩy:
"Ma quỷ? Đó là thứ gì? Còn đáng sợ hơn cả quỷ thường à?"
Đới Lâm vội vàng trấn an:
"Anh đừng lo, chuyện này không liên quan đến anh đâu."
Mai Khuất Chân điềm nhiên giải thích:
"Đối với bác sĩ linh dị, bình thường chú vật sẽ giúp kháng lại nguyền rủa từ ác linh. Nhưng với ma quỷ... thì khác. Ma quỷ có thể xuyên phá phòng ngự của chú vật, trực tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t bác sĩ. May mà số lượng ma quỷ ở phương Đông cực kỳ hiếm."
Đới Lâm hỏi thêm:
"Vậy... bác sĩ Triệu Xá có gặp vấn đề gì không?"
Mai Khuất Chân gật đầu:
"Ta đã kiểm tra rồi, anh ấy an toàn. Cũng nhờ lúc đó có sự hỗ trợ kịp thời của cậu."
Lâm Sâm ngơ ngác nghe hai người trò chuyện, chẳng hiểu gì mấy, nhưng dưới tác động của danh thiếp, cậu cảm thấy đám người này rất chuyên nghiệp, khiến lòng tin của cậu tăng thêm mấy phần.
Cậu dè dặt hỏi:
"Vậy... các bác sĩ, dựa vào kinh nghiệm của hai người, có thể đoán được loại ma nào đang nhằm vào tôi không?"
Mai Khuất Chân không do dự đáp:
"Triệu chứng hiện tại của anh... chỉ có ảo giác thính giác, không rõ ràng. Loại u hồn cũng có thể gây ra. Nhưng tình trạng như Khương Hàn tiên sinh thì ta không tìm thấy dấu vết tương tự. Vì vậy, rất xin lỗi, ta tạm thời chưa thể chẩn đoán chính xác."
Cô nhẹ giọng bổ sung:
"Nhưng yên tâm, ta sẽ làm hết sức để bảo vệ mạng sống cho anh."
Đi thêm một đoạn dài, Đới Lâm rốt cuộc cũng nhận ra: Mai Khuất Chân đang cố tình dẫn cả nhóm tiến về phía những khu vực có mật độ u hồn dày đặc!
Hắn lập tức hiểu ra — cô đang tìm kiếm một nơi âm khí nặng nhất, để giúp Lâm Sâm sống sót qua đêm nay.
Cuối cùng, cả nhóm cũng dừng lại tại một khu vực.
Ở đây, hàng chục bóng u hồn vật vờ trôi nổi. Chúng đi lại trong vô thức, và vừa thấy Mai Khuất Chân đến gần đã tản ra ngay lập tức.
Mai Khuất Chân quay lại, nhẹ giọng:
"Chỗ này được rồi."
Nói cách khác — họ sẽ phải chờ ở đây, cho tới tận chín giờ tối!