Lục Sảng Sảng khẽ nâng lưỡi dao, mặt đầy tán thưởng:
“Bất quá yên tâm, ngày nào cũng rửa nó đấy!”
Dương Hy Hòa nên cảm thấy may mắn bất hạnh.
Lục Sảng Sảng tiếp tục:
“ mà rạch mắt , con d.a.o mới cho một bà lão mượn cạo lớp da c.h.ế.t đầy hôi chân.
còn kịp rửa, lôi ngoài, cái thể trách chứ?”
Dương Hy Hòa rốt cuộc nhịn nổi, mở mắt .
Dưới lớp màn đen mỏng, đôi con ngươi mơ hồ lóe sáng xanh thẳm.
Lục Sảng Sảng giật .
Dị năng của chẳng hủy ?
“ g.i.ế.c cô!”
Dương Hy Hòa giận dữ, nắm chặt quyền đ.ấ.m thẳng về phía Lục Sảng Sảng.
Lục Sảng Sảng ung dung sofa, cô tin chắc Thây ma vương sẽ chắn một quyền .
Thế nhưng…
Giây tiếp theo, nắm đ.ấ.m nện thẳng cô, chấn động khiến cô ngã ngửa sofa.
“Khoan , Tiểu Vương …???”
Lục Sảng Sảng ôm vai, lanh lẹ lăn một vòng sofa, trốn ngay đến mặt Thây ma vương.
Quyền của Dương Hy Hòa phía vẫn cuồn cuộn đuổi theo, đập sofa thành mấy hố lõm sâu.
“Tiểu Vương !
Anh gì chứ?”
Lục Sảng Sảng ngẩng đầu Thây ma vương.
Không lời nào, chẳng đồng nghĩa cho phép cô g.i.ế.c Dương Hy Hòa ?
Thây ma vương cả cuộn trong góc sofa, mặt xanh tím đậm đặc tử khí, đồng tử xám trắng, chút sinh cơ.
Lục Sảng Sảng mừng rỡ.
M* nó, chẳng cơ hội ?
Cô toan dậy, Dương Hy Hòa liền lao đến, cũng thấy trạng thái của Thây ma vương, càng chút lưu tình, điên cuồng nện xuống cô.
Lục Sảng Sảng lập tức chui gian, ừng ực uống mấy ngụm linh tuyền.
Cánh tay lõm xuống vì đ.ấ.m dần khép .
Cô lấy hai khẩu súng, ngoài nhắm ngay gáy Dương Hy Hòa bóp cò.
lúc đầu , viên đạn sượt qua má, để một vết m.á.u sâu.
Đôi mắt xanh lóe lên, một luồng áp lực cường đại khóa chặt Lục Sảng Sảng, khiến cô thể nhúc nhích.
Dương Hy Hòa cảnh giác liếc Thây ma vương, thủy hoa quanh hóa thành mũi kiếm sắc bén, đ.â.m thẳng trán Lục Sảng Sảng.
Cô nở nụ gian ác, xoay biến mất.
Dương Hy Hòa lập tức , chỉ thấy bóng Lục Sảng Sảng hiện ngay mặt.
Tia sáng bạc như cung tiễn bật , rạch toạc lớp sa mỏng mắt .
“Aaaaaaaaaa!”
Hắn thét thảm, ôm mắt quỳ rạp xuống đất.
Lục Sảng Sảng liền bóp cò thêm phát nữa.
Dị năng thủy hệ biến thành tường nước chặn viên đạn .
“Dị năng của tiến hóa nhanh thật đấy!”
Lục Sảng Sảng hừ lạnh.
Rõ ràng là Tiểu Vương ít cho đồ .
Cô sốt ruột hút năng lượng từ Thây ma vương, thèm lắm lời nữa.
Quay bổ nhào đến, một tay ấn trán , một tay kéo vai , định mang gian.
Không ngờ mắt Thây ma vương đột nhiên lóe sáng, móng vuốt như chớp vung về phía cánh tay cô.
May Lục Sảng Sảng ý định gian, lập tức buông bỏ việc kéo theo.
Vuốt sắc c.h.é.m hụt, thể to lớn của Thây ma vương ngã chúi xuống sàn, vang rầm một tiếng.
“Anh!”
Tiếng thét của Dương Hy Hòa nghẹn vỡ.
Thây ma vương ngơ ngẩn những ngón tay , căn bản để tâm đến tiếng gọi của .
“Anh, cứu !”
Dương Hy Hòa ôm mắt, m.á.u chảy tràn qua kẽ tay.
Hắn vẫn tưởng hấp thu nhiều tinh hạch thế, thể nghiền ép Lục Sảng Sảng.
Nào ngờ đối phương vận dụng gian hệ đến mức thuần thục như .
, một là Thây ma vương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chi-vi-di-ve-sinh-toi-tro-thanh-zombie/chuong-144-khong-it-lan-cho-do-tot.html.]
Cho dù giống loài khác biệt, trí tuệ chênh lệch, nhưng trai vẫn sẽ giúp .
“Hy Hòa?”
Giọng trầm thấp của Thây ma vương vang bên tai.
Dương Hy Hòa như nắm cọng rơm cứu mạng, ôm chân nức nở:
“ thấy Lục Sảng Sảng nhân lúc còn sức phản kháng định ám toán , ngăn cô nên mới thương thế !”
Hắn giật lớp màn đen rách nát xuống, mắt nhắm nghiền, gương mặt bê bết máu.
Thật cũng là Thây ma vương còn sức mới dám tay với Lục Sảng Sảng.
Nếu trai mà thấy, chắc chắn sẽ cho g.i.ế.c cô.
Hắn vốn thù, càng Lục Sảng Sảng chết.
“Lục Sảng Sảng?”
Thây ma vương lẩm nhẩm cái tên.
Nỗi đau của Dương Hy Hòa vơi đôi chút, chợt cảm thấy bất an.
Vừa nãy ca ca gọi là “Hy Hòa”.
Ngữ khí xưa nay từng .
“Anh, nhớ cha quá.”
Hắn thử thăm dò.
Áp lực quanh Thây ma vương liền dịu , xổm xuống bên cạnh, đưa tay che mắt Dương Hy Hòa:
“Không , sẽ giúp khôi phục.”
Dương Hy Hòa nổi da gà .
Anh trai biểu hiện quá kỳ lạ, như thể khôi phục cảm tình nhân loại, nhưng xác vẫn là xác sống.
Lần mắt Lục Sảng Sảng mù, trai lạnh lùng ném cho tinh hạch, cứu cũng chỉ vì dị năng và chút tình nhạt nhòa.
“Lục Sảng Sảng? Cô ở ?”
Hắn dậy, ánh mắt quét khắp phòng.
Chợt nhớ đến dị năng gian của cô, mặt lập tức sầm .
Lục Sảng Sảng đang run rẩy trốn trong gian.
"Hệ thống ơi! Suýt nữa toi !"
Cô vò tóc đầy oán hận, may mà ý niệm nhanh hơn tốc độ của Thây ma vương.
Chiếc áo phao rách thêm mấy lỗ, cô dứt khoát cởi , một cái áo phao màu hồng.
Hệ thống an ủi:
【Không ký chủ, thể giữ thần trí cho cô, dù lây nhiễm thì cùng lắm .】
Lục Sảng Sảng lắc đầu:
"Quá đau đớn, tuyệt đối ."
Giống như công một tháng, sắp lĩnh lương thì ông chủ bảo tính, bắt từ đầu.
【Không mà!
Cùng lắm dốc hết năng lượng, tạo thực thể cho linh hồn ký chủ, vĩnh viễn ở trong gian, chẳng ai hại cô cả!】
"Thà là cứ để c.h.ế.t !"
Lục Sảng Sảng gian còn xây xong, chẳng khác nào phong ấn.
Cô kẻ thích cô độc như ?
【Không !
Ký chủ còn thể tự do mà, Thây ma vương bất tử, ký chủ bất diệt, bầu bạn!】
"Không cần! Nhìn thôi thấy m.ô.n.g đau !"
Hệ thống sợ cô tuôn thêm lời dễ phong sát, vội vàng chuyển đề tài, bật phát sóng âm thanh bên ngoài.
“Lục Sảng Sảng, cô từng hứa với , sẽ biến mất mặt , bây giờ cầm tinh hạch nuốt lời?”
Thây ma vương thì thào tự .
Hắn cũng chẳng rõ Lục Sảng Sảng .
đầu óc thông minh hơn , lập tức nghĩ kế.
“Cô đây , sẽ hại cô nữa!”
Vẫn ai đáp .
“ còn tinh hạch đỏ.”
Thây ma vương cao giọng.
Khóe miệng Lục Sảng Sảng liền cắn câu, thế là câu ngoài.