“Mẹ vẫn luôn nhắc đến chị, bảo tìm chị, nên mới mạo hiểm căn cứ!”
Lý Lạc đỏ hoe mắt, trông vô cùng đáng thương.
Lục Sảng Sảng xoa cằm nghĩ ngợi.
“Mẹ thành tang thi , bà còn cà cồm tai mà ?”
Lý Lạc: ……
Đánh tình , tự chứng minh cũng xong, Lý Lạc dứt khoát giả vờ nữa, hỏi thẳng:
“Chị chứng cứ gì chứng minh ngược đãi đồng loại?”
Dù nơi đó cũng hủy .
Lục Sảng Sảng thò tay túi.
“Thật sự đấy!”
Lý Lạc khẩy môi nhạt, cái túi rách thì thể chứa nổi cái gì chứ.
Lục Sảng Sảng móc một túi nilon đen.
Lý Lạc khinh thường , vẻ mặt châm biếm.
Lục Sảng Sảng mở túi, bên trong lộ một viên tinh hạch màu cam sáng ngời, vô cùng hảo.
Cô đưa tinh hạch mặt, ánh sáng nhu hòa chiếu rọi gương mặt vỡ phòng tuyến của Lý Lạc.
Hận ý trong mắt còn che giấu nổi, cả nhào tới cướp tinh hạch.
Người xung quanh đều nóng mắt chằm chằm viên tinh hạch.
Ánh sáng tuy chói lóa, nhưng giá trị tựa như mặt trời hiếm hoi mọc lên giữa bầu trời xám xịt.
Độc nhất và vô cùng quý hiếm.
“Lục Sảng Sảng, tao g.i.ế.c mày!”
Lý Lạc gào thét, đôi mắt đỏ ngầu.
Đó là tâm huyết nuôi dưỡng suốt mấy tháng trời!
Chỉ còn một chút nữa thôi, kế hoạch của thể thành công !
Tại ?
Tại con nhỏ Lục Sảng Sảng nhiều như ?
Rõ ràng nó chỉ là tang thi khoác da thôi mà!
Sao chẳng ai tin lời ?
“Đừng nhúc nhích!”
Diệp Hoài buông lỏng tay, m.á.u đỏ tươi từ trán Lý Lạc chảy xuống.
Mặc dù tạm thời mất dị năng, nhưng Diệp Hoài vẫn dám sơ suất.
Lý Lạc cắn chặt răng, mắt dán chặt tinh hạch trong tay Lục Sảng Sảng.
Cậu nhất định cướp , nếu cướp thì cũng tuyệt đối thể để rơi tay cô!
Lục Sảng Sảng cong môi tà, viên tinh hạch trong tay cô dần dần biến mất trong mắt .
“Không!!”
Lý Lạc điên cuồng lao tới, nhưng Diệp Hoài giữ chặt.
Lục Sảng Sảng ngay mắt bao hấp thu viên tinh hạch màu cam.
Thật chỉ là nhờ hệ thống chuyển hóa, dùng tinh hạch để chữa trị thể cô.
Một viên tinh hạch màu cam thì đủ, còn cộng thêm một nửa tinh hạch trong gian nữa.
Lục Sảng Sảng nghi ngờ chất vấn hệ thống:
"Mới đầu với con mà?"
【Trước là !
Lúc ký chủ Thây ma Vương lây nhiễm hai , đương nhiên cần nhiều hơn chứ!】
Lục Sảng Sảng: "???"
Ý gì? Bị Thây ma Vương lây thì còn tính phí riêng ?
Đồ thây ma khốn kiếp!
Bao nhiêu tinh hạch vất vả kiếm đều đổ sạch cả !
Đáng giận!
"Cậu thật sự ăn bớt chứ?"
Lục Sảng Sảng vẫn còn nghi ngờ hệ thống.
Hệ thống: (;´༎ຶД༎ຶ`)
【Tuyệt đối ! Ăn bớt thì mọc trĩ!】
Lục Sảng Sảng lườm một cái.
"Hệ thống các thề còn đáng tin bằng con !"
Hệ thống ấm ức:
【 thề, nếu ăn bớt thì hệ thống chủ xóa luôn!】
"Được , là hiểu lầm , xin nhé hệ thống!"
Lục Sảng Sảng chân thành xin , vì hệ thống bình thường cũng đùa như .
【Ký chủ thì nhất định cần tinh hạch để tiến hóa dị năng, cho nên chắc chắn sẽ bao giờ nuốt riêng !
Thậm chí còn thể giúp ký chủ trộm tinh hạch của khác nữa!】
Hệ thống ngọt giọng.
Lục Sảng Sảng xoa cằm suy nghĩ.
"Như thất đức ?
Khi nào thì ? Tối nay ?
Trước trộm của Giang Cảnh Hoài, đó là Tạ Vân Sơ!
Kỳ Du chắc cũng nhiều tinh hạch.
cứu vợ bao , trộm của chút ít cũng quá đáng chứ?''
【Không quá đáng! Đó là phần ký chủ xứng đáng hưởng!】
Lục Sảng Sảng híp mắt.
Lý Lạc thấy nụ , cứ cảm giác như cô đang nhạo báng , cơn giận càng sôi trào.
Liền mở miệng văng một tràng chửi rủa cha Lục Sảng Sảng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chi-vi-di-ve-sinh-toi-tro-thanh-zombie/chuong-97-con-tinh-phi-rieng.html.]
Lục Sảng Sảng gãi tai, giơ ngón cái khen ngợi:
“Hay quá Lý Lạc!
Không ngờ mày độc ác đến mức chửi cả ruột luôn.”
Lý Lạc sững mặt.
Khốn! Quên mất!
“Hừ! Khó trách cha cần mày!
Đồ sinh nuôi!”
Lý Lạc nhổ toẹt.
Nụ của Lục Sảng Sảng tắt hẳn, ánh mắt lạnh lẽo .
Diệp Hoài cau mày, bóp lấy cằm Lý Lạc, nhẹ nhàng bẻ một cái.
“Rắc”
Hàm tháo khớp.
“Thế còn mày?”
Lục Sảng Sảng thẳng mắt .
Lý Lạc ôm lấy cái cằm, đau đến mặt mũi méo mó, miệng há mà chẳng phát tiếng.
“Mày thì ?
Có sinh nuôi, bà nuôi mày thành súc sinh thế ?”
Giọng Lục Sảng Sảng bình thản.
Đôi mắt tràn đầy thù hận của Lý Lạc gắt gao chằm chằm cô.
Lục Sảng Sảng nhấc chân, thẳng thừng đá n.g.ự.c , cả ngã ngửa xuống đất.
Diệp Hoài né , tránh vạ lây.
Lục Sảng Sảng xổm xuống mặt Lý Lạc, ghé sát tai , chỉ để hai thấy:
“Lý Lạc Lý Lạc, thật mày sai, tao chính là thây ma khoác da !
ai sẽ tin mày đây?”
Lý Lạc kinh hoàng há miệng, nhưng cái cằm đau đớn khiến thể nổi một câu chỉnh.
Diệp Hoài kéo Lục Sảng Sảng dậy.
“Lục tiểu thư, cẩn thận một chút, đừng gần nữa.
Người sẽ mang về xét hỏi kỹ, cô cứ yên tâm!”
Lục Sảng Sảng khẽ gật đầu.
“Với , những gì , cô đừng để trong lòng.”
Diệp Hoài dịu giọng an ủi.
Một ánh mắt ghen tị gắt gao dán lên Diệp Hoài.
Anh khẽ , vươn tay vuốt ve mái tóc Lục Sảng Sảng, giọng ôn nhu lan tỏa trong khí:
“Đừng sợ, sẽ bảo vệ cô.”
Ánh mắt như đục thủng bàn tay đang đặt tóc Lục Sảng Sảng của Diệp Hoài.
Lục Sảng Sảng cúi Lý Lạc, khóe môi cong lên nụ băng lạnh.
Lý Lạc tuyệt vọng cô, hàn ý lan từ gót chân.
Cô thật sự thừa nhận là tang thi, hơn nữa còn đùa giỡn cả tầng lớp cao của căn cứ trong lòng bàn tay, quá đáng sợ!
Bàn tay Diệp Hoài đặt vai Lục Sảng Sảng, ánh mắt càng thêm nóng bỏng.
Anh thậm chí dám đầu .
“Anh gì ?”
Lục Sảng Sảng đẩy khẽ cơ bắp cứng cỏi, lập tức buông tay.
“Lục tiểu thư lợi dụng xong, cũng để lợi dụng Lục tiểu thư một chút.”
Giọng Diệp Hoài mang theo vài phần lạnh lùng, cúi sát tai cô, thấp giọng thì thầm.
Tạ Vân Sơ bên cạnh cảnh mật , tròng mắt như sắp rớt .
Đáng ghét!
Hạnh phúc của bọn họ thật sự chói mắt đến mức đ.â.m mù !
“Cha! Cha bọn họ kìa!”
Tạ Vân Sơ giận dỗi dậm chân, kéo tay áo Tạ Lâm Nghiêm.
“Câm miệng! Cả đời tao từng mất mặt như hôm nay!”
Tạ Lâm Nghiêm vung tay tát cho một phát.
“ mà con thật sự yêu A Hoài mà!”
Tạ Vân Sơ đỏ hoe mắt.
“Câm cái mồm thúi của mày !
Trước tận thế, mày bao nuôi năm sáu thằng cuồn cuộn cơ bắp tao ?”
Tạ Lâm Nghiêm ôm ngực, gương mặt đau khổ như phản bội.
Tạ Vân Sơ ròng:
“Thế nhưng một thằng giống mặt A Hoài.
Một thằng giống dáng A Hoài.
Một thằng giống giọng A Hoài.
Một thằng giống khí chất A Hoài.
Một thằng giống tính cách A Hoài…
Từ đầu tới cuối con thích vẫn chỉ A Hoài thôi!”
Tạ Lâm Nghiêm: …….
Sự im lặng của ông vang dội đến mức chấn động.
Tạ Vân Sơ rống:
“Hơn nữa tận thế, thằng tiến hóa thành dị năng giả, thằng thì cho tang thi ăn !
Tiệm hoa nhỏ của con ba tháng khách!”
“Mày! Câm! Mồm! Đồ ô uế! Toàn ô uế!”
Tạ Lâm Nghiêm tức giận giơ gậy bên cạnh, quật thẳng lên Tạ Vân Sơ.