Cố Đại Sư Xuyên Không Rồi! - Chương 14

Cập nhật lúc: 2025-04-26 16:05:43
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Có thể xin nghỉ mấy ngày, không sao cả." Cố Sanh thấy thế, chỉ cười cười, "Tùy ngươi đặt vé mấy giờ, dù sao ta không đi."

Phó Cảnh trước đó không hề hỏi Cố Sanh một tiếng nào, thế mà lại mặc định là nàng muốn đi ư? Thời gian của nàng rất quý giá, không rảnh hao tổn cùng hắn. Chuyện bắt người gì đó, lại càng không liên quan đến nàng. Lúc trước đã nói rõ cứu người xong sẽ giúp nàng nổi danh, chuyện nào ra chuyện đó.

Cố Sanh nghĩ như vậy, cho nên nói xong là không đi, quay đầu định đi ra ngoài, lại bị Phó Cảnh kéo lại. Một giây sau, cả Phó Trạch đều có thể nghe thấy Phó Cảnh kêu to: "Khoan đã! Buông tay! Đau!"

Phó Hằng nghe thấy tiếng động dưới lầu đi tới thì liền thấy Cố Sanh đang một tay bẻ quặt cánh tay Phó Cảnh. Do chênh lệch chiều cao, Phó Cảnh phải vặn vẹo cơ thể một cách kỳ quái để bớt khó chịu, trông cực kỳ ấm ức. Mà Cố Sanh chỉ lạnh lùng nhìn hắn một lát rồi mới buông tay ra. Phó Cảnh vội vàng vung vẩy cổ tay lia lịa.

Cố Sanh không hề có ý áy náy vì làm người khác bị thương, ngược lại còn hùng hồn nói lý: "Nói chuyện thì cứ nói chuyện đàng hoàng, ai bảo ngươi kéo tay ta?"

Phó Hằng vừa xuống lầu tới, nghe được câu này, bước chân cũng chậm lại nửa nhịp. Một lát sau, hắn mới từ từ bước tới, sải bước đi qua: "Sao thế?"

Hắn còn tưởng Phó Cảnh bắt nạt Cố Sanh, kết quả cả hai người hoàn toàn không phản ứng với câu hỏi của hắn. Phó Cảnh chỉ lo kêu đau, còn Cố Sanh thì không thèm nhìn thẳng vào hắn.

"Cố Đại Sư, chuyện ta đã hứa với ngươi trước đây, lần này vừa hay có cơ hội, nên mới muốn kéo ngươi đi cùng." Phó Cảnh giải thích như vậy, Cố Sanh liền có hứng thú. Lúc trước hắn hứa với nàng một việc, chính là giúp nàng nổi danh.

Quả nhiên, Phó Cảnh thấy nàng không có ý định rời đi, liền nói tiếp: "Ở Phong Thị gần biên cương, hai ngày nữa có một bữa tiệc lớn long trọng, ta có hai tấm thiệp mời."

"Thiệp mời? Thiệp mời gì?" Phó Hằng đứng một bên, vốn đang hơi khó chịu vì dáng vẻ không thèm để ý của Cố Sanh, lúc này nghe Phó Cảnh nhắc đến thiệp mời, lập tức dời đi sự chú ý.

Phó Cảnh trả lời qua loa cho xong chuyện, không nói cho Phó Hằng biết, chỉ hỏi Cố Sanh: "Có đi không?"

"Đi." Cố Sanh không hề do dự chút nào.

Phó Hằng đứng ngây tại chỗ, cảm thấy mình như thằng ngốc, trong lòng không hiểu sao rất khó chịu.

Cố Sanh vốn không định phản ứng hắn, nhưng chợt nhớ tới chuyện bùa hộ thân, liền đi về phía hắn, hỏi: "Đồ ta đưa cho ngươi lúc trước đâu rồi?"

Phó Hằng còn đang ngẩn người. Vừa rồi nhìn Cố Sanh đi về phía mình, hắn lại không hề cảm thấy chán ghét như trước đây.

Hắn suy nghĩ một chút, hỏi: "Cái gì?"

"Cẩm nang."

Nàng nhắc đến cẩm nang, Phó Hằng liền nhớ ra. Nhưng chiếc cẩm nang đó hắn chắc chắn không trả lại được, vì lúc đó hắn thấy đó là đồ lừa gạt, cũng không muốn nhận đồ của Cố Sanh nữa, sợ nàng dây dưa không dứt, nên đã tùy tiện cho người khác rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-dai-su-xuyen-khong-roi/chuong-14.html.]

"Ngươi muốn cẩm nang, ta mua cho ngươi một cái là được."

Mua một cái? Ý gì đây?

"Ta muốn cái cẩm nang của ta, đừng để ta phải nói lần thứ hai." Vẻ mặt Cố Sanh đã lộ rõ vẻ không kiên nhẫn.

Phó Hằng ban đầu không thấy việc mình vứt bỏ cẩm nang có vấn đề gì, nhưng giờ thấy bộ dạng này của Cố Sanh, hắn lại có chút chột dạ.

Hắn ho nhẹ một tiếng: "Cái cẩm nang, lúc đó có cô nương muốn, nên ta đưa cho nàng rồi."

Nghe vậy, biểu cảm của Cố Sanh dần trở nên cứng ngắc. Nguyên chủ vì cứu cha hắn mà đưa bùa bình an cho hắn, khiến bản thân không có cẩm nang bảo vệ, bị xe đ.â.m chết. Vậy mà Phó Hằng lại tùy tiện đem món đồ mà nguyên chủ coi như mạng sống tặng cho người khác?

Phó Hằng thấy sắc mặt nàng thay đổi, hỏi: "Sao thế? Cái cẩm nang đó rất quan trọng à?"

Cố Sanh chẳng còn sắc mặt tốt với hắn nữa. Vốn dĩ có thể xem như không thù không oán, nhưng giờ thì thật sự đã ghi hận hắn trong lòng. Nàng cười lạnh một tiếng: "Có quan trọng hay không, ngươi không rõ sao?"

Cũng phải, lần đầu tiên Phó Hằng gặp Cố Sanh là ở bờ sông. Nàng bất cẩn rơi xuống sông, sau khi Phó Hằng cứu nàng lên, việc đầu tiên nàng làm không phải quan tâm bản thân, mà là xem xét cái cẩm nang kia thế nào. Món đồ còn nặng hơn cả mạng sống mà còn cần hỏi có quan trọng hay không sao?

Người khác không biết thì thôi đi, chuyện này chính Phó Đại thiếu gia hắn đã tận mắt chứng kiến, lẽ nào trong lòng hắn lại không rõ? Chẳng qua là vì không quan tâm đến người ta, nên đồ đạc của nàng, dù quan trọng hay không, cũng chẳng thèm để tâm mà thôi.

Nàng chẳng muốn nói thêm với Phó Hằng một lời nào nữa, tự mình bấm ngón tay tính một quẻ, rồi đột nhiên quay đầu đi thẳng ra cửa.

Phó Cảnh vội đuổi theo sau hô: "Chờ đã, Cố Đại Sư, ngươi muốn đi đâu vậy? Để ta đưa ngươi đi."

Cố Sanh tính ra người đang giữ cẩm nang gặp chút nguy hiểm, vì muốn mau chóng đuổi tới cho đỡ phiền phức, nên không từ chối Phó Cảnh.

Phó Cảnh lái xe, sau khi Cố Sanh chỉ phương hướng, lập tức tăng tốc. Hai người chẳng mấy chốc đã đến dưới lầu nhà Lam Tâm.

Mà đúng lúc này, trên lầu đang xảy ra một cuộc tranh chấp kịch liệt.

Nơi này là khu nhà tập thể cũ kỹ, lúc Cố Sanh lên lầu, thậm chí có thể thấy vôi vữa trên tường hai bên bong tróc từng mảng. Nhưng nàng không mấy để ý đến những điều này. Hai người đi vài bước đã lên đến nơi, đứng ngoài cửa. Phó Cảnh định đưa tay gõ cửa thì bị Cố Sanh ngăn lại.

Phó Cảnh kỳ quái nhìn nàng. Cố Sanh ra dấu im lặng, lùi lại hai bước, rồi đột nhiên tung chân đạp mạnh. Cánh cửa gỗ kêu lên vài tiếng kẽo kẹt. Cố Sanh hơi nhíu mày, nhấc chân đạp thêm lần nữa, liền nghe thấy một tiếng chửi vọng ra: "Thằng nào tìm đường c.h.ế.t dám đá cửa nhà lão tử, mẹ nó ngươi muốn c.h.ế.t à?"

"Ngươi mới muốn chết."

Loading...