Cố Đại Sư Xuyên Không Rồi! - Chương 57
Cập nhật lúc: 2025-04-29 12:27:15
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Sanh không để ý đến những người khác, chỉ nhìn chằm chằm Mạnh Thiên Du, nhìn đến mức trong lòng nàng có chút phát lạnh, "Ta, ta cũng chưa từng thấy con sông kia, chỉ là sau khi đến đây, nghe người nhà mua ta nói qua, cả thôn bọn hắn đều dùng nước lấy từ một con sông gần đó, ngoài ra không biết gì khác." Lúc nàng nói chuyện, Cố Sanh nhìn thẳng vào mắt nàng, phát hiện ánh mắt nàng thành thật, không hề có vẻ né tránh, hẳn là không nói dối.
Khi nàng nói xong, xe Tề Thịnh gọi cũng vừa lúc tới, mấy người bảo vệ đưa các nữ sinh lên xe một cách có thứ tự. Mạnh Thiên Du nhìn Tề Thịnh một chút, cuối cùng vẫn bị huynh trưởng của mình thúc giục lên xe trước, tại chỗ chỉ còn lại Mạnh Thiên Tề, Tề Thịnh cùng Cố Sanh ba người.
Mạnh Thiên Tề lần này hoàn toàn không còn giữ được sắc mặt tốt, "Thiên Du nàng vẫn chỉ là tiểu cô nương, gặp phải chuyện này vốn đã sợ hãi, ngươi nói xem ngươi làm gì vậy? Sao lại hỏi những thứ này vào lúc này? Ngươi có chút lòng đồng cảm nào không?"
Tề Thịnh nghe hắn nói vậy, giọng cũng lạnh đi, "Mạnh Thiên Tề, ngươi nói chuyện khách khí một chút."
"Ta còn chưa khách khí sao? Ta đã ra hiệu bằng mắt rất nhiều lần, nàng vẫn không nghe."
"Ngươi bây giờ còn truy cứu những chuyện này? Cố Sanh chính là người đã cứu mạng cả đám người các ngươi, ngươi lại có thái độ này?" Tề Thịnh lạnh mặt hoàn toàn, "Đây chính là Mạnh Gia giáo dưỡng?"
Mạnh Thiên Tề mỗi lần gặp Tề Thịnh, hắn đều không nói nhiều, không ngờ lần này lại có thể nói nhiều như vậy, còn câu nào câu nấy đều xoáy vào tim. Trong lòng hắn biết mình nên cảm tạ Cố Sanh, nhưng lại không nhịn được tức giận vì chuyện của muội muội, thế là hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
Cố Sanh nhìn hai người đang ồn ào này, ngoài việc cảm thấy Tề Thịnh hôm nay sao nói nhiều thế, trong lòng cũng không có xúc động gì.
Mạnh Thiên Tề nói không lại Tề Thịnh, im lặng định lên xe, Tề Thịnh thì hỏi Cố Sanh, "Ngươi đi cùng xe với ta?"
Cố Sanh lắc đầu, "Không được, ta hiện tại không định rời đi."
"Không rời đi?" Tề Thịnh dường như hoàn toàn không ngờ nàng sẽ nói như vậy, đồng tử đen nhánh nhìn chằm chằm nàng, dưới ánh mặt trời, trông đặc biệt chuyên chú, "Vì sao?"
"Ta có chút chuyện phải xử lý." Cố Sanh vốn không định giải thích, nhưng sau khi nhìn hắn một cái, không biết vì sao, lại tự bổ sung một câu, "Có người nói cho ta biết, con sông kia có dị thường, ta phải nhanh đến xem."
"Đi một mình?"
Cố Sanh gật gật đầu, "Ta một mình là đủ. Nếu thật sự có chuyện gì, chạy cũng thuận tiện hơn." Kỳ thực nàng không cảm thấy có chuyện gì có thể dọa nàng đến mức phải chạy trốn, nhưng trong trí nhớ của nguyên chủ, dường như việc lên kế hoạch sẵn đường lui thế này sẽ càng làm cho đối phương yên tâm hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-dai-su-xuyen-khong-roi/chuong-57.html.]
"Lúc ngươi ra khỏi đó, nhớ nhắn tin báo bình an." Tề Thịnh trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng mới nói ra câu này, dường như sợ nàng làm qua loa, lại dặn dò: "Nếu như hai ngày vẫn chưa thấy ra, ta sẽ vào tìm ngươi."
Cố Sanh sợ nhất chính là điều này, vốn là một người rất tự do tự tại, giờ đột nhiên lại có cảm giác ràng buộc, cảm giác này thật sự rất kỳ lạ. Bất quá, nó cũng làm cho nàng tìm lại được một loại cảm giác quen thuộc đã lâu. Giống như hồi còn nhỏ theo sư môn ra ngoài thám hiểm, bất kể lúc nào, trong lòng đều có sư môn làm hậu thuẫn vững chắc.
Bây giờ Tề Thịnh tự nhiên không thể so sánh với sư môn năm đó, Cố Sanh bây giờ cũng không còn là Cố Sanh không biết gì của năm xưa, nhưng cảm giác này vẫn quen thuộc mà tốt đẹp. Thế là Cố Sanh chỉ do dự một lát, liền đáp ứng: "Được, trong vòng hai ngày nhất định sẽ tìm chỗ liên lạc với ngươi."
Nhìn đoàn xe của Tề Thịnh rời đi, Cố Sanh đầu tiên là lên núi gỡ bỏ chướng nhãn pháp mình đã bày trước đó, để tránh bị các thôn dân nhìn thấu, sau này lỡ cần dùng lại sẽ khó.
Tiếp đó, nàng đi dạo một vòng mấy thôn quanh Lý Gia Thôn, nói mình là đến du lịch, thích những chuyện kỳ lạ, hỏi thăm xem bọn họ quanh đây có nơi nào như vậy không. Chỉ nói suông thì không tác dụng, nhưng khi nàng lấy tiền ra, liền có rất nhiều người nguyện ý dẫn nàng đi. Dù sao, không phải người ở nơi nào cũng giống như Lý Gia Thôn, muốn phụ nữ chứ không cần tiền.
Cố Sanh chọn một người phụ nữ tướng mạo chất phác, trông phúc khí không lớn, nhưng chưa từng làm chuyện xấu. Người phụ nữ kia vừa dẫn nàng đi, vừa giới thiệu cho nàng về con Yêu Hà kia.
Hóa ra con Yêu Hà đó ở các thôn gần đây đã có chút tiếng tăm. Trước kia mọi người đều uống nước trong con sông đó, nhưng kể từ tháng trước, sau khi có người ngày nào cũng phát hiện xác c.h.ế.t trôi trên sông, liền không còn ai dám uống nước sông đó nữa. Người ta thà chạy xa hơn một chút, đến một con sông khác múc nước, hoặc dùng nước giếng nhà mình, dù sao cũng hơn là uống thứ nước ngâm xác kia.
Người phụ nữ vừa đi vừa nói, giữa đường vẫn không quên dò xét sắc mặt Cố Sanh. Khi phát hiện Cố Sanh thần sắc tự nhiên, người phụ nữ vậy mà cảm thấy có chút thất bại, do dự không biết có nên nói thêm chuyện gì đáng sợ hơn không, nếu không lỡ tiểu cô nương này không có hứng thú, không trả tiền thì làm thế nào?
Lúc này, Cố Sanh lại đột nhiên liếc nhìn bà ta một cái, "Ngươi không cần khuếch đại, cứ kể chi tiết cho ta biết, tiền sẽ không thiếu ngươi."
Người phụ nữ bị nàng làm cho giật mình, miệng vâng dạ, trong lòng lại đập thình thịch. Sao đột nhiên lại cảm thấy tiểu cô nương này có chút tà môn thế nhỉ?
Bất quá vì tiền, bà ta tự nhiên vẫn nói thật, "Con sông kia bị người khác nói hơi quá một chút, kỳ thực cũng không phải ngày nào cũng nhìn thấy xác c.h.ế.t trôi, nhiều lắm là ba ngày mới thấy một lần. Mà chuyện này bắt đầu từ đầu tháng này, tính đến giờ, chúng tôi đã thấy qua bảy cái rồi, không nhận ra ai cả. Lần đầu có người báo cảnh sát, kết quả cảnh sát đến một lần, ấy! Không có người, ngươi nói có lạ không?"
"Không có người?"
"Không có. Vương Nhị Cẩu thôn chúng tôi lúc đó đi gánh nước, điện thoại cũng không mang theo người, kết quả phát hiện thi thể, giật nảy mình, trở về liền báo cảnh sát. Cảnh sát phái người tới lại làm thế nào cũng không vớt được thi thể, còn mắng Vương Nhị Cẩu một trận, nói hắn báo giả cảnh. Bất quá về sau mỗi lần nhìn thấy xác c.h.ế.t trôi, cũng đều là như vậy, qua mấy tiếng là tự nó biến mất. Mọi người rút kinh nghiệm lần trước, không dám tùy tiện gọi cảnh sát nữa, cuối cùng cũng chỉ có thể mặc kệ như vậy."
"Nói đến, cái chỗ kia thật sự rất đáng sợ. Ta không biết những lời đồn khác thế nào, nhưng chắc chắn là có người chết. Ta hiểu bây giờ người trẻ các ngươi thích tìm kích thích, xem thì xem, nhưng nhớ phải về sớm một chút, đừng chọc phải thứ gì không sạch sẽ ở đó."