Cố Đại Sư Xuyên Không Rồi! - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-04-26 02:23:08
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lão đầu lúc này mới ngừng kêu thảm, nhưng toàn bộ quần áo đều đã bị mồ hôi làm ướt sũng, Quỷ Hầu tử leo đến bên cạnh hắn, run lẩy bẩy. Người xung quanh đều đang nhìn mấy người này, lão đầu khó khăn lắm mới trấn tĩnh lại, liền vội vàng kéo Cố Sanh đi đến một chỗ ngoặt, quỳ xuống dập đầu lạy nàng ba cái.
"Không biết là đại nhân đại giá quang lâm, lại còn để tiểu hầu nhi đến trước mặt ngài quấy nhiễu, thật sự là sai lầm của ta. Ta làm công việc này chỉ vì kiếm ít tiền nuôi sống gia đình, từ trước đến nay chưa từng hại qua người nào, cầu xin đại nhân tha mạng a!" Lão đầu khóc ròng ròng, không biết đã nhận nhầm nàng thành nhân vật nào rồi.
Cố Sanh trong lòng biết hắn lập tức bị thủ đoạn của mình dọa sợ, dù sao chỉ có nàng biết màn vừa rồi chỉ đơn thuần là do cơ thể này tự nó có khả năng tịnh hóa tà vật, còn trong mắt lão đầu, đó lại chính là thủ đoạn cao siêu lợi hại.
Nhưng mà, lúc lão đầu xuất hiện trước mắt nàng, nàng đã quan sát tướng mạo của ông ta, trán phẳng lì, cho thấy không phải người đại phú đại quý gì, tướng mạo xấu xí, dáng vẻ con buôn, nhưng trên người lại không có nghiệt chướng quấn quanh, hiển nhiên là thật sự chưa từng hại qua người.
Cũng chính vì như vậy, nàng mới không hạ sát thủ với con quỷ kia.
"Ta hỏi ngươi, ngươi biết bao nhiêu về huyền học giới ở nơi này?"
Lão đầu biết nàng muốn hỏi chuyện, ngay khoảnh khắc đó liền nín khóc. Bây giờ nghe nàng hỏi về huyền học giới, trong lòng càng cảm thấy người này lợi hại, trên mặt lại tỏ ra vô cùng bất đắc dĩ: "Đại nhân, chúng ta làm sao mà biết được chuyện của huyền học giới. Hôm nay ngài cũng thấy đấy, ta ở đây xem bói kiếm sống qua ngày, đều phải dựa vào khỉ con giúp đỡ, còn những người khác thì càng không cần phải nói, tất cả đều là giả mạo."
Nói được nửa lời, hắn chợt nhận ra có gì đó không đúng, sắc mặt Cố Sanh càng ngày càng khó coi.
Lão đầu sợ đến giật nảy mình, nhớ lại chuyện vừa rồi, sợ nàng không vui một cái là đem khỉ con của mình làm thịt, vội vàng nghĩ ra một cách: "Nhưng mà, chúng ta tuy không biết, nhưng có mấy huyền học thế gia nổi danh, bọn họ chắc chắn đều rõ ràng."
"Huyền học thế gia?" Cố Sanh thì thầm một câu, luôn cảm thấy bốn chữ này nghe có chút quen tai.
Hơn nữa, cảm giác quen thuộc này tuyệt đối không phải đến từ chính nàng, mà là đến từ ký ức của chủ nhân nguyên bản của thân thể này.
Nơi ở của nguyên chủ trước năm tám tuổi, dường như chính là một huyền học thế gia.
Nhưng bây giờ chắc chắn là không thể tìm về nơi đó được nữa. May mắn là lão đầu kia có dục vọng cầu sinh rất mạnh, còn kể ra hết cho nàng những người thuộc thế gia mà ông ta có thể biết ở nơi này.
Mà trong số đó có người, trùng hợp lại chính là Phó Hằng.
Cố Sanh hơi nheo mắt lại, nàng vốn dĩ tới đây là để hỏi thăm tin tức về huyền học giới. Dù sao, cũng không biết đây có phải là cùng một thời không hay không, nếu như là xuyên không đến mấy ngàn năm sau, vậy thì nàng tốt xấu gì cũng phải tìm được sư môn của mình.
Hiện tại xem ra không hỏi được tin tức gì, nàng tha cho lão đầu kia, cũng căn dặn hắn không được dùng cách này để lừa gạt người nữa, sau đó mới về nhà.
Nơi ở của nguyên chủ là một thôn trang nhỏ tên là Quải Khẩu Thôn, dân phong nơi đây thuần phác, đối với nàng vẫn rất chiếu cố.
Cố Sanh mặc dù xuyên không tới, nhưng vẫn quen ở nông thôn hơn, thế là dứt khoát trở về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-dai-su-xuyen-khong-roi/chuong-6.html.]
Chỉ là vừa đi đến cổng thôn, liền nhìn thấy trong thôn có thêm một đám người, còn đang khiêng các loại máy móc.
Cố Sanh nhớ lại, ký ức liên quan đến chuyện này liền hiện lên trong đầu.
Đó là một đoàn làm phim, đến Quải Khẩu Thôn là để lấy ngoại cảnh quay phim.
Mấy diễn viên đã đứng vào vị trí, đang đối thoại với nhau, bỗng nhiên tấm phông nền dựng phía trên "Ầm ầm" một tiếng, rơi xuống, vỡ tan tành.
May mà mấy diễn viên phản ứng rất nhanh né tránh được, nhưng một người trong đó vẫn bị mảnh vỡ quẹt trúng trán bị thương, chảy chút máu.
Một nhân viên công tác ngồi xổm bên cạnh hắn: "Phó lão sư không sao chứ? Nhanh nhanh nhanh, cầm khăn mặt tới!"
Một nhân viên công tác khác vội vàng cầm khăn mặt đưa tới: "Phó lão sư mau lau một chút."
"Cảm ơn." Phó Cảnh nhận lấy khăn mặt, lau lau cái trán, góc khăn mặt trong nháy mắt nhuốm màu đỏ.
Nhân viên công tác đứng cạnh nhìn thấy, khóe miệng giật giật, vị này mà xảy ra chút chuyện gì, hai người bọn họ làm sao gánh nổi trách nhiệm đây!
"Mau cầm hộp y tế đến!" "Lấy hộp y tế làm gì, đi bệnh viện trước!"
Lúc này, một nhân viên công tác nhìn thấy Cố Sanh, lập tức vẫy tay về phía nàng, hỏi: "Tiểu cô nương, trong thôn các ngươi có bệnh viện không?"
Cố Sanh đứng ở đó, thờ ơ nhìn Phó Cảnh một cái: "Không có."
Nói xong, nàng nhấc chân định đi về hướng nhà mình, đi được hai bước, lại dừng lại: "Đúng rồi, bộ phim này của các ngươi là điềm xấu, tốt nhất đừng quay tiếp nữa."
"Này tiểu cô nương kia, sao lại nói chuyện thế hả?!" Nhân viên công tác cực kỳ bất mãn với câu nói này của Cố Sanh, lại lớn tiếng thêm mấy câu, nhưng Cố Sanh lại tỏ ra như không hề nghe thấy.
Về đến nhà, nàng lấy lá bùa và chu sa đã mua tiện đường trên trấn lúc trước ra khỏi cái túi mang theo người. Nhớ tới sự kiện quỷ dị vừa rồi, nàng bèn vẽ mấy đạo phù.
Lời nàng nói với người của đoàn làm phim lúc nãy không phải là nói đùa, bộ phim này đúng thật là điềm xấu.
Chuyện tấm phông nền vừa sập xuống, tất cả mọi người đều nghĩ là ngẫu nhiên, nhưng Cố Sanh lại thấy được, lúc đó có một nữ quỷ mặc áo trắng, đang nằm nhoài trên lan can.
Chỉ là khi phát giác được ánh mắt Cố Sanh nhìn tới, nàng ta liền biến mất không thấy.