“Vậy thôi, Trần Quốc Đống. Chúng kết thúc ở đây.”
Thấy Vệ Nhị Nha định rời , Trần Quốc Đống cam lòng, kéo cô :
“Nhị Nha, ý em là ?”
“Chẳng ý gì cả.”
Vệ Nhị Nha giật tay khỏi , giọng bình thản nhưng chất chứa những cảm xúc mãnh liệt mà ngoài khó nhận :
“Trần Quốc Đống, nếu chúng thể vượt qua rào cản , đừng dây dưa để khổ nữa. Anh hãy học , thi đỗ một trường đại học . Sau , sẽ gặp một mà hài lòng. Em chúc hai hạnh phúc đến đầu bạc răng long.”
“Sau đừng qua nữa. Em sẵn sàng cùng phấn đấu cho tương lai, nhưng em ngày vui nào cũng cắm một cái gai trong lòng. Mẹ chính là cái gai mà em thể vượt qua. Trong tương lai, em để bản gai nhọn đ.â.m đến m.á.u chảy đầm đìa. Vì , em sợ , em nhút nhát , em lùi một bước để tránh cái gai , sống một cuộc đời an mà em tự lựa chọn.”
Trước khi những lời quyết tuyệt , Vệ Nhị Nha nghĩ sẽ đau lòng. nỗi đau dự đoán xuất hiện. Ngoại trừ cảm giác trống rỗng đột ngột trong lòng, cô còn cảm xúc nào phức tạp hơn.
Vệ Nhị Nha tự nhủ, lẽ là m.á.u lạnh, tim lạnh, tình cũng lạnh. Rõ ràng cô yêu con trai trắng trẻo mặt, nhưng khi lý trí thắng thế, cô thể dứt bỏ tình cảm một cách quyết liệt, chút lưu luyến.
Trần Quốc Đống sững tại chỗ, đôi chân như đổ chì, bước một bước cũng nổi. Hai tay run rẩy, khó khăn lắm mới thốt một câu:
“Vệ Nhị Nha, em từ bỏ bây giờ, sẽ hối hận ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-nang-than-bi-thap-nien-60/chuong-108.html.]
Những lời đây bà cụ Vệ từng , Vệ Nhị Nha vốn đồng tình nhiều, chẳng hạn như Trần Quốc Đống bản lĩnh, thiếu trách nhiệm, tính tình yếu đuối, nhút nhát. giờ câu , cô đột nhiên thấy bà cụ Vệ đúng.
Người thật sự đáng để cô từ bỏ thứ, đáng để cô chịu áp lực đến mức đối đầu với gia đình, đặt cược một tương lai thể tươi mà cũng thể thê thảm. Cũng đáng để cô dấn một đoá hồng đẫm máu.
Không đáng.
Hoàn đáng.
“Trần Quốc Đống, từ đầu đến cuối, từng nghĩ cho em dù chỉ một ? Chúng lén lút bên nhiều năm, luôn bảo em chờ. rốt cuộc, em chờ đến khi nào?”
“Em chờ từ khi học cấp hai đến khi lên cấp ba. Sau , còn học đại học. Anh là học sinh giỏi, còn em chỉ là một cô gái ít học đôi ba con chữ. Khoảng cách giữa chúng ngày càng xa, khả năng gật đầu đồng ý càng thêm mong manh. Anh , ngoài những ảo mộng viển vông mà vẽ , còn gì cho em một điểm tựa để em tiếp tục chờ đợi ba năm, năm năm nữa?”
Vệ Nhị Nha , đối mặt với Trần Quốc Đống, còn lưng như . Biểu cảm mặt cô thoáng chút thê lương, ánh mắt sự quyết tuyệt, tuyệt vọng, và hơn cả là sự châm biếm.
“Có ? Không .”
Ánh mắt cô trào dâng sự mỉa mai, chỉ dành cho Trần Quốc Đống mà còn dành cho chính bản .
“Trần Quốc Đống, ngoài việc dùng một giấc mộng lúc nào sẽ tan vỡ để ràng buộc em, còn gì khác cho em cả. Trước , em thật ngốc khi tự lừa dối bản mà tin . giờ qua một năm, em lớn thêm một tuổi, tỉnh táo hơn, thực dụng hơn. Em thể đợi nữa. Chẳng bao lâu nữa, em sẽ rời khỏi thôn Đầu Đạo Câu. Chúng chấm dứt ở đây.”
May
Nói xong câu đó, Vệ Nhị Nha bước dứt khoát, bỏ Trần Quốc Đống đó như sét đánh, ngây , mãi hồi tỉnh.
Khi Vệ Nhị Nha trở về nhà, bà cụ Vệ gọi Tạ Ngọc Thư và dọn cơm bàn. Trẻ con sắp quanh bàn tròn giường sưởi, còn lớn thì quanh bàn tròn đất.