Cùng lúc đó, ở một nơi khác, bà cụ Vệ cũng cảm thấy thế giới quan vững chãi của đang lung lay dữ dội.
Bà cụ cầm điện thoại, giận dữ hét lên:
“Đại Nha, con nữa xem nào. Con định cái gì? Con suy nghĩ kỹ . Đứa trẻ chín tháng, chuyện ly hôn là ly hôn ngay ?”
“Con đưa điện thoại cho Bạch Dương. Mẹ hỏi cho nhẽ, định bỏ thì hai con con thế nào? Con , một tháng nữa đứa trẻ đời, sinh thấy mặt cha. Cậu còn liên lụy đến con . Hai đứa nghĩ đến đứa trẻ ?”
Đại Nha nghẹn ngào trong điện thoại:
“Mẹ… con cố hết sức . Anh quyết . Ngay cả cha chồng cũng khuyên . Con đây?”
“Con cũng giữ . , ép buộc ở thì chỉ là oán hận cả đời. Thà để còn hơn sống bên con mà hận con, trách con vì kéo . Còn chuyện đứa trẻ, để hãy tính. Khi cả con và Bạch Dương thể sống hạnh phúc, lo nổi cho hai đứa trẻ?”
Bà cụ Vệ giận đến phát đau, tức tối :
“ là hai đứa trẻ may, đầu thai nhà cha như thế ! Đại Nha, con cho rõ đây. Bằng giá, con giữ Bạch Dương cho . Mẹ sẽ đến thủ đô ngay bây giờ. Việc cho rõ. Nhà họ Bạch cho một lời giải thích. Mới cưới một năm, con còn sinh mà loạn lên thế , rốt cuộc họ gì đây?”
Dứt lời, bà cụ đập mạnh điện thoại, sang tìm Thiêm Hỉ:
“Nhóc Hỉ, cháu cùng bà đến thủ đô nhé? Nhà cô dượng cháu loạn, chúng đến đòi công bằng. Dượng cháu ma quỷ gì xui khiến, khăng khăng đòi nước ngoài. Cậu thì ung dung bỏ , để thím cháu và hai đứa trẻ đời. Cả ba con họ đây?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-nang-than-bi-thap-nien-60/chuong-207.html.]
Thiêm Hỉ nghĩ một lúc, :
“Gọi bác cả bà. Chúng đến đó mà chuyện trọng lượng thì khó mà giải quyết .”
“Không . Bác cả cháu dạo bận túi bụi, thể vì chuyện nhà mà phiền bác cháu. Đây đang là thời điểm sự nghiệp lên hương, chúng thể kéo chân bác. Cha cháu, bác hai, bác ba đều nhát gan, gì hùa theo nhà . Mang Quốc Kiện và Quốc Khang theo .”
“Hai thằng đó mười mấy tuổi, cao hơn mét bảy, nếu nhà họ Bạch thật sự điều mà động tay động chân, chúng cũng chẳng ngại. Dù đánh, về kiện cáo cũng muộn. Ngay chân thiên tử mà dám thế, xem họ còn mơ mộng nước ngoài nổi !”
May
Nói , bà cụ gọi điện cho Tạ Ngọc Thư, bảo bà thông báo với Đại Trụ, những trong đội bếp như Lan Tử và Nhị Trụ. Sau đó, bà cụ dẫn theo hai cháu trai và một cháu gái lên tàu thủ đô.
Từ Dung Thành đến thủ đô quãng đường ngắn, ghế cứng cả ngày lẫn đêm mới tới nơi. May mà Thiêm Hỉ cùng. Nhờ đó, bốn bà cháu mới tìm nơi ở của Đại Nha một cách thuận lợi.
Bà cụ Vệ chẳng thèm gõ cửa, dùng nắm tay đ.ấ.m thùm thụp khiến Vệ Đại Nha trong nhà giật , cứ tưởng trộm xông . Chị vớ ngay con d.a.o thái rau xông mở cửa.
"Chà, giỏi gớm nhỉ, mang d.a.o đón ?" Bà cụ Vệ bước tới như tên bắn, giật phắt con d.a.o trong tay Vệ Đại Nha, tát một cái như trời giáng khiến chị ngẩn . Đứng bà cụ là ba em Vệ Quốc Kiện, Vệ Quốc Khang và Vệ Thiêm Hỉ cũng ngơ ngác, chẳng dám câu nào.
Vệ Đại Nha ôm gương mặt sưng đỏ, mắt tròn xoe như quả hạch, ngạc nhiên hỏi:
"Mẹ, đánh con?"
"Mẹ đánh con? Con còn hỏi vì ?" Bà cụ Vệ trợn mắt, giọng đầy phẫn nộ, "Cha con mất sớm, một tay nuôi lớn năm đứa các con, việc gì cũng lo liệu chu . Vậy mà giờ con gặp chút chuyện nhỏ bỏ mặc con cái? Làm kiểu gì thế hả? Nếu năm đó cũng như con bây giờ, thì thà dìm c.h.ế.t cả năm đứa các con xuống sông sống đời ung dung còn hơn!"