Vệ Đại Nha ngẩn :
“Thiêm Hỉ, thứ quan trọng với cháu là gì?”
“Là sự nghiệp của cháu. Tình yêu nhất thiết ở bên con cả đời, nhưng sự nghiệp thì . Cháu những việc . Nếu tình yêu đến, cháu sẽ đón nhận, nhưng nếu nó rời , cháu cũng sẽ níu kéo một cách thấp hèn. Cháu sống cả đời, nếu cứ mãi xoay quanh tình yêu thì sống quá nông cạn, mà nếu chỉ vùng vẫy trong tình yêu thì sống quá bi thương.”
Vệ Đại Nha lẩm bẩm vài câu nhỏ, ánh sáng trong lòng chị bỗng chốc bừng lên.
Sáng hôm , khi thức dậy, Vệ Đại Nha dường như trở thành một con khác. Vẻ chán chường gương mặt chị biến mất, đó là một tinh thần phấn chấn từng thấy trong suốt mười năm qua.
"Mẹ, con chuẩn xong bữa sáng, ăn . Con ăn . Nhóc Hỉ, nhớ trông chừng Đông Qua và Tây Qua cho kỹ, đừng để hai em chúng nó chạy lông bông. Bắt chúng xong bài tập ngay lập tức, tiện thể kiểm tra giúp chúng luôn. Nếu thấy sai chỗ nào, cứ thẳng tay mà đánh, cô xót ."
Vệ Triều: "..."
Vệ Dương: "..."
Có nhận cha ruột xong thì ruột cũng hóa thành kế đây?
Nếu ruột biến thành kế, thì đổi đột ngột như thế? Trước , dù lạnh nhạt với hai em, ít cũng từng mở miệng là đòi đánh chửi!
Thấy Vệ Đại Nha càng ngày càng giống bà cụ Vệ, Vệ Thiêm Hỉ đáp: "Được thôi, nhất định cháu sẽ dạy kỹ, giấu nghề chút nào ."
Bà cụ Vệ ngậm miếng bánh, giọng ú ớ hỏi Vệ Thiêm Hỉ: "Nhóc Hỉ, cô của cháu thế? Sao như biến thành khác ? Tối qua cháu tẩy não nó ?"
"Không , cháu nào bản lĩnh tẩy não cô cháu. Là canh trứng tẩy não cô cháu ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-nang-than-bi-thap-nien-60/chuong-256.html.]
Vệ Thiêm Hỉ nhắc, bà cụ Vệ lập tức nhớ đến hình ảnh Vệ Đại Nha với cả đầu đầy hoa trứng, suýt nữa thì phun luôn miếng bánh khỏi miệng.
Ăn sáng xong, Vệ Thiêm Hỉ định rửa bát, nhưng bà cụ Vệ sống c.h.ế.t cho, đuổi thẳng cô về phòng. Bà cụ rửa bát ngân nga một bài hát rõ giai điệu, tính toán chợ mua ít đồ về nấu bữa trưa. lúc , Tôn Nhị Anh tới.
May
"Chị! Chị! Chị! Nhà chị ăn dưa muối ? Dưa muối cay nhà em ăn !" Tôn Nhị Anh tay bưng một bát to, rầm rầm rộ rộ bước .
Vệ Thiêm Hỉ từ trong phòng ló đầu chào: "Chào bà dì hai!"
"Ồ, nhóc Hỉ về ?" Tôn Nhị Anh dừng bước, sang hỏi bà cụ Vệ: "Chị, nhóc Hỉ về , thế chị với nó chuyện chúng bàn ?"
Mặt bà cụ Vệ thoáng ửng đỏ: "Vẫn , con bé mới về hôm qua thôi mà! Em cũng thật là, gấp gáp gì, một là một, cứ như trời sắp đổ mưa đến nơi . Em tưởng mở xưởng dễ lắm ? Tiền thì , cũng chẳng đủ, mở kiểu gì?"
Vệ Thiêm Hỉ từ trong nhà bước , hỏi bà cụ Vệ:
"Bà ơi, định mở xưởng gì ?"
Bà cụ Vệ chỉ Tôn Nhị Anh:
"Đi mà hỏi bà dì hai của con kìa. Bà như thể rơi hố tiền , suốt ngày chỉ nghĩ đến việc kiếm tiền. bà nghĩ xem, tiền dễ kiếm đến ?"
Tôn Nhị Anh gượng gạo:
"Em vẫn đang nợ chị một đống đây, chẳng là nghĩ cách kiếm tiền ? Thậm chí đúng hơn, em rơi hố tiền , mà là cố tình chui đó. Thiêm Hỉ , tương ớt bà cháu , cháu thấy thể mang mở xưởng bán ? Giống như cái xưởng xà phòng , tự lo một cái xưởng nhỏ, mà kể cả mở xưởng thì mở một cái cơ sở nhỏ cũng ."
Vệ Thiêm Hỉ im lặng hồi lâu, cẩn thận suy nghĩ đề nghị của Tôn Nhị Anh, cảm thấy ý tưởng khá , nhưng cũng ít vấn đề. Cô nêu những thắc mắc thể tránh :
"Bà dì hai, mở xưởng bán tương ớt thì . bà nghĩ đến , tương ớt khác xà phòng. Xà phòng sản xuất hỏng, nhưng tương ớt thì . Dùng loại bao bì nào để đựng? Làm đảm bảo tương ớt thiu, hoặc ít nhất là hỏng trong một thời gian nhất định? Những vấn đề cần suy nghĩ kỹ."