Bà cụ Vệ sững , ngơ ngác những đồng tiền chân , hiểu bà Lộ Thần la lớn như . Bà cụ dò hỏi:
“Có lỡ giẫm lên mấy đồng tiền của chị ? Nếu bẩn , giặt cho, đảm bảo sạch bong như mới.”
Bà Lộ Thần nghiêm mặt, run rẩy. Bà nuốt nước bọt, lắc đầu :
“Không dùng lực mạnh, mà là mệnh của đứa nhỏ nhà bà quá nặng, túi dây đỏ của chịu nổi! Bà nhón chân, bước nhẹ nhàng gần ngưỡng cửa , để xem kỹ mấy đồng tiền .”
Bà cụ Vệ giật , lập tức nhớ đến chuyện kỳ lạ xảy khi cháu gái chào đời.
Lý Lan Tử và Trương Xuân Nha từng kể với bà cụ chuyện bụng Diêu Thúy Phân phát sáng lúc sinh, tuy bà cụ tận mắt thấy nên dám chắc, nhưng chuyện Diêu Thúy Phân bảo Vệ Thiêm Hỉ mang theo thịt khi sinh là thật, mà chỉ ít, còn đủ loại: thịt dê, thịt lợn, thịt bò.
“Chẳng lẽ dây đỏ chịu nổi vì con bé là thần tiên chuyển thế?”
Ý nghĩ hoang đường bất chợt nảy trong đầu bà cụ Vệ, nhanh chóng xâm chiếm bộ lý trí bà.
nghĩ kỹ , bà thấy khó xử:
“Nếu đúng là cháu gái mệnh thần tiên, mắc bệnh kỳ lạ thế ?”
Càng nghĩ, bà cụ Vệ càng nhớ đến những chuyện thần quái trong các vở tuồng xưa bà cụ từng xem, liên tưởng đến trường hợp của Vệ Thiêm Hỉ.
Bà cụ Vệ từng xem vở tuồng kể về một phán quan âm phủ đầu thai . Ban ngày ông sống như thường, nhưng mỗi khi âm phủ án khó, ông sẽ mượn giấc ngủ để trở về giải quyết.
Giờ đây, tình trạng của Vệ Thiêm Hỉ, bà cụ Vệ khỏi nghĩ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-nang-than-bi-thap-nien-60/chuong-60.html.]
“Liệu cháu gái mượn giấc ngủ để trở về tiên giới việc?”
Bà cụ Vệ cũng từng xem vở tuồng về một vị thần tiên xuống trần gian độ kiếp. Thần tiên rơi cảnh khốn cùng, một phàm cứu giúp. Sau , thần tiên về tiên giới, xuống trần trả ơn, nhưng vô tình phạm thiên quy, thiên binh thiên tướng bắt về trời trừng phạt.
Bà cụ Vệ lo lắng đến thắt cả tim gan, trong đầu nghĩ ngợi lung tung. Bà cụ tự hỏi, chẳng lẽ việc cô cháu gái cưng của nhà lượt dẫn về nào là linh dương vàng, nào là lợn rừng, thậm chí cả một con bò rừng, phạm thiên quy, để thiên binh thiên tướng bắt về trời và chịu sét đánh ?
Bà cụ Vệ ở ngưỡng cửa, suy nghĩ viển vông, sắc mặt lúc xanh mét, lúc trắng bệch.
Bà Lộ Thần quỳ đất, cẩn thận đếm từng đồng tiền xu. Trong lòng bà càng đếm càng kinh ngạc. Đến khi nhặt đồng xu cuối cùng lên xem xét xong, bà mới thở phào nhẹ nhõm, với bà cụ Vệ:
“Bà cứ yên tâm mà về, đứa nhỏ sẽ . Cùng lắm là ba đến năm ngày, nhanh thì một hai ngày, nhất định nó sẽ tỉnh .”
May
Bà cụ Vệ vẫn đắm chìm trong cảnh tượng bi thảm tự vẽ , tài nào thoát khỏi. Bà cụ rơi hai giọt nước mắt, nghẹn ngào :
“Chẳng lẽ chỉ để con bé đó bệnh như , lớn gì ? Không ăn uống mà thế, đừng ba năm ngày, chỉ một hai ngày cũng chịu nổi !”
Bà Lộ Thần trầm ngâm một lúc chậm rãi :
“Yên tâm , con bé mệnh lớn. Sinh đứa trẻ như thế, nhà bà đúng là mộ tổ bốc khói .”
Bà Lộ Thần bà cụ Vệ, ánh mắt đầy ẩn ý:
“Đại Anh, bà cứ an lòng mà về. Vấn đề là con bé tỉnh , mà là nó tỉnh . Nó ngất là để giúp gia đình bà tránh một kiếp nạn. Đợi nạn qua, con bé tự khắc sẽ tỉnh .”
“Cái gì cơ???” Bà cụ Vệ vội vàng lau nước mắt, cuống quýt hỏi:
“Chị Lộ, đừng đùa ! Một đứa trẻ nhỏ xíu như thế, nghĩ chuyện lớn đến ?”