Ở gian nhà bên, Tạ Ngọc Thư đang trò chuyện với Vệ Đại Trụ.
Đông ở Đầu Đạo Câu lạnh thấu xương. Bà cụ Vệ chuẩn đồ sẵn cho nhà Vệ Đại Trụ, nên tạm mượn chăn từ nhà Vệ Nhị Trụ, Vệ Tam Trụ, Vệ Tứ Trụ để xoay xở. Hai vợ chồng mỗi đắp một chiếc chăn đơn.
Tạ Ngọc Thư cuốn trong chăn như con tằm, chỉ để lộ cái đầu, liếc hai em Vệ Quốc Kiện và Vệ Quốc Khang đang ngủ say, khẽ hỏi Vệ Đại Trụ:
“Thủ Thành, xin phép đơn vị ? Nhà Tứ Trụ con bé bệnh, vợ chồng chắc chắn thể , em sợ giận vì lo cho gia đình.”
Vệ Đại Trụ nhắm mắt, ừ một tiếng, mơ màng đáp:
“Gọi điện , nhờ lão Lý báo cáo giùm, còn nhờ lão xin phép bên đội y tế giúp em luôn. Công việc thì đừng lo, về muộn thì kỳ nghỉ bù là .”
Tạ Ngọc Thư khẽ ừ, đầu hai con đang ngủ, trong lòng đầy lưu luyến.
Vệ Đại Trụ đợi mãi thấy vợ thêm, bèn mở mắt , thấy chị lưng , hỏi:
“Ngọc Thư, em thật với , con bé nhà Tứ Trụ, em thực sự nó bệnh gì, nhưng dám ?”
“Thật sự . Con bé kỳ lạ quá, thứ đều bình thường, chỉ là cứ ngủ mãi tỉnh. Ban đầu em còn nghĩ đợi nó đói thì tự tỉnh, nhưng bụng căng phồng của nó cũng xẹp , mà vẫn im… Đại Trụ, em thật nhé, em nghi nó một loại virus mới tấn công não, biến thành thực vật .”
“Xì xì xì! Nói gì xui xẻo thế? Một đứa bé khỏe mạnh mắc bệnh đó ?”
Vệ Đại Trụ liên tục nhổ nước bọt xuống đất, tỉnh hẳn, cau mày hỏi:
“Em ? Sao giọng em lạ thế?”
Tạ Ngọc Thư khẽ ừ, hạ giọng đáp:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-nang-than-bi-thap-nien-60/chuong-63.html.]
“Không gì, chỉ là em thấy nỡ khi để hai đứa nhỏ ở quê. Anh xem, hai đứa từ nhỏ đến giờ đều theo em, giờ để , nhà đơn vị sẽ trống trải quá.”
“Vậy thì đưa theo. Mai với , cản .”
Tạ Ngọc Thư hít hít mũi:
“ em nếu đưa Quốc Kiện và Quốc Khang lên đơn vị, chúng sẽ ăn uống đầy đủ như ở nhà, nỡ để hai đứa theo lên đó ăn uống kham khổ?”
“Nhìn xem về đây mới mấy ngày, Quốc Khang mập hẳn , Quốc Kiện cũng còn gầy gò. Nếu giờ mang hai đứa , chúng gầy chắc em xót lắm.”
May
Vệ Đại Trụ im lặng một lúc :
“Ngủ . Đừng nghĩ linh tinh nữa. Mai dậy sớm chuẩn . Đưa con bé lên thủ đô chữa bệnh dễ, cần chuẩn nhiều thứ. Anh sợ Tứ Trụ và vợ xa bao giờ, lo liệu, mai em giúp họ sắp xếp.”
Ở gian khác, Diêu Thúy Phân, cả ngày bận rộn xen lẫn lo lắng, bên cạnh Vệ Thiêm Hỉ, lẩm bẩm một lúc .
Vệ Thiêm Hỉ lặng lẽ mở mắt, xoa cái bụng đói cồn cào, trong lòng than thở. Cũng may sáng mai là thể tỉnh dậy, nếu thì cô thật sự chịu nổi nữa.
…
Sáng sớm mùng năm Tết.
Bà cụ Vệ giục Vệ Đại Nha và Vệ Nhị Nha dậy thật sớm. Hai cô gái bếp nhóm lửa bữa sáng, còn bà cụ vẫn giường trầm tư, lẩm bẩm ngừng:
“Thôi kệ , đợi con bé Hỉ dậy thì rõ ràng với nó, tiếp tục chuyện rước phiền toái về nhà nữa. Nếu ông trời chú ý tới, thì đây? Cả nhà đông thế , bỏ chút sức ngoài đồng lẽ trồng nổi lương thực? Trước đây tao nuôi năm đứa con còn , giờ đông thế chẳng lẽ c.h.ế.t đói ?”
“Còn con dâu Tứ Trụ, cũng dặn dò kỹ, chuyện gì lớn là , đừng với lũ trẻ con. Để mấy đứa bé tí lo nghĩ thì chẳng là tạo nghiệp ?”
Bà cụ lẩm bẩm dậy, khi dọn dẹp sạch sẽ trong nhà, Vệ Đại Nha và Vệ Nhị Nha cũng nấu bữa sáng gần xong.