Cô Vợ Nhỏ Của Hoắc Thiếu - Chương 229: Tây Tây chính là Tiểu Hoắc Tây của cô
Cập nhật lúc: 2025-07-21 09:27:21
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ôn Mạn hề do dự.
Cô khẽ : "Cậu, em tạm thời kế hoạch gì!"
Lục Khiêm thở dài: "Vẫn quên Hoắc Thiệu Đình ?"
Ôn Mạn lắc đầu nhẹ nhàng.
Một lúc , cô màn đêm bên ngoài, thì thầm: "Cậu, em trở về là đúng sai! Ba năm trôi qua, dù giữa em và quá khứ sâu đậm đến , cũng nên phai nhạt ..."
Hoắc Thiệu Đình buông tay.
Anh đối với cô, một sự chiếm hữu rõ ràng.
Ôn Mạn cảm nhận , nếu cô dám kết hôn với đàn ông khác, sẽ những chuyện thể chấp nhận .
Cô quyết định đợi khi sức khỏe cô Nguyễn định, sẽ đưa bà nước ngoài.
Cô tránh xa Hoắc Thiệu Đình!
Lục Khiêm biểu cảm của cô, đoán suy nghĩ trong lòng cô, trong lòng giận buồn .
Hoắc Thiệu Đình tên khốn , quả thật vô liêm sỉ.
Cứ lấy mấy năm nay mà , rõ ràng ly hôn với Ôn Mạn, nhưng năm nào cũng chạy đến nhà họ Lục ở thành phố C chúc Tết... Năm nay còn mang theo đứa bé cùng, khiến bà lão trong nhà giật .
Bà lão suốt đêm, tên vô quỳ suốt đêm bên cạnh.
Vì , bây giờ Lục Khiêm cũng đành nhắm mắt ngơ. Biết , cứu sống Tiểu Hoắc Tây, một tay chăm sóc đứa bé từ lúc còn bế ẵm đến giờ ba tuổi (tính theo tuổi mụ là bốn).
Vì điều , Lục Khiêm cảm thấy vẫn còn thể cứu vãn.
Lục Khiêm cố tình thăm dò, hỏi một cách tình cờ: "Nếu lúc đó Tiểu Hoắc Tây vẫn còn, Ôn Mạn, em sẽ chọn thế nào?"
Ôn Mạn sững .
Những năm , cô bao giờ dám nghĩ đến chữ "nếu"...
Cô trả lời, chỉ lặng lẽ ngoài cửa kính, nhưng trong đầu hiện lên hình ảnh vườn hoa hồng và tấm bia khắc tên Hoắc Thiệu Đình - Ôn Mạn.
Những điều vẫn còn là bí ẩn.
Ôn Mạn khẽ run lên, cô đột ngột đầu: "Cậu!"
Lục Khiêm vẫy tay: "Cậu chỉ hỏi bâng quơ thôi."
Ôn Mạn thất vọng, nhưng trong lòng cô gieo mầm nghi ngờ. Cô suy nghĩ kỹ về hai gặp Hoắc Thiệu Đình khi trở về nước... Hắn tỏ đường hoàng!
Tây Tây!
! Còn cả cái tên bố vô liêm sỉ của Tây Tây nữa!
[Tây Tây cô giáo Ôn xinh !]
[Cô giáo Ôn, thật sự gặp cô.]
[Đừng giận nữa... ?]
...
Ôn Mạn lạnh giá.
Gương mặt cô dần tái , hai tay nắm chặt cánh tay Lục Khiêm, giọng run rẩy: "Cậu, Hoắc Tây vẫn còn sống... ?"
Lục Khiêm khẽ bảo tài xế dừng xe.
Tài xế xuống xe, xa hút thuốc.
Trong xe chỉ còn hai , yên tĩnh đến mức thể thấy tiếng tim đập. Lục Khiêm khẽ : "Em gặp con bé !"
Ôn Mạn buông tay !
Tây Tây... chính là Hoắc Tây!
Tây Tây, chính là đứa con cô sinh ba năm , con bé vẫn còn sống!
Ôn Mạn bật , tiếng nén , cả căng cứng...
Lục Khiêm nhẹ nhàng xoa đầu cô, với giọng dịu dàng: "Không là với em sớm! Một là vì tình trạng sức khỏe của Tiểu Hoắc Tây trong hai năm đầu định... sợ em sẽ chịu thêm tổn thương, hai là tất cả chúng đều hy vọng em thể hồi phục ."
Ôn Mạn nước mắt giàn giụa: "Em gặp con ngay bây giờ! Cậu, em gặp con ngay lập tức!"
Lục Khiêm dày dạn kinh nghiệm.
Ông bình tĩnh : "Em đến đó bây giờ, là định hòa giải với Hoắc Thiệu Đình ? Ôn Mạn... Dù em quyết định thế nào, cũng tôn trọng lựa chọn của em, dù cũng vì đứa bé mà hy sinh nhiều! hy vọng em đến với , là vì em vẫn thích , chứ vì con."
Lục Khiêm điều khó chịu đựng.
Dù cũng là m.á.u mủ ruột rà, yêu thương nhưng vẫn kiềm chế.
Ông cho Ôn Mạn thời gian.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-vo-nho-cua-hoac-thieu/chuong-229-tay-tay-chinh-la-tieu-hoac-tay-cua-co.html.]
Lục Khiêm cũng xuống xe, ông bước ánh đèn đường trong đêm.
Khi hút thuốc, ông mở lòng bàn tay .
Một vết sẹo đỏ gớm ghiếc bám lấy, màu hồng thịt cho thấy vết thương đầy hai năm.
Lục Khiêm ngẩng cao cằm thon gọn, ánh mắt nheo , trong đêm ẩm ướt , ông khỏi nhớ về một , một phụ nữ biến mất khỏi cuộc đời ông gần hai năm...
...
Ôn Mạn lâu trong xe.
Đêm khuya.
Lục Khiêm vẫn , cô một trong xe, chợt nhớ điện thoại, liền gọi cho Hoắc Thiệu Đình...
Điện thoại thông, nhưng gì.
Hai im lặng một hồi lâu, Ôn Mạn khàn giọng hỏi: "Hoắc Thiệu Đình... lúc đó... lúc đó chôn cái gì trong nghĩa trang?"
...
Bên , tiếng hít thở nhẹ.
Rõ ràng, Hoắc Thiệu Đình đoán cô sự thật.
Anh im lặng nửa phút, mới khàn giọng : "Là nhẫn cưới! Ôn Mạn, là nhẫn cưới của chúng !"
Anh còn gì đó...
Ôn Mạn cúp máy.
Cô lặng lẽ dựa ghế , cảm nhận trái tim đang dần hồi sinh.
Tiểu Hoắc Tây của cô vẫn còn sống!
Con bé đáng yêu như , Ôn Mạn chỉ ôm con lòng ngay bây giờ, yêu thương thật nhiều.
Ôn Mạn gọi điện cho Tiểu Hoắc Tây.
Tiểu Hoắc Tây vẫn ngủ, con bé giận dỗi mềm mỏng, chịu .
Ôn Mạn giọng run nhẹ: "Tây Tây, ngày mai cô Ôn đón con tan học nhé?"
Tiểu Hoắc Tây uể oải: "Họp phụ xong !... À... cô sợ cái ông bố biến thái của con nữa ?"
Ôn Mạn: Cái giọng điệu quen thuộc !
Hoắc Thiệu Đình dạy con bé cái gì thế ?
Ôn Mạn lúc tràn đầy tình mẫu tử, nỡ sửa con, chỉ dịu dàng : "Từ nay về , mỗi buổi họp phụ , cô Ôn đều tham gia cùng con, ?"
Tiểu Hoắc Tây giật bật dậy.
giọng điệu của con bé tỏ khó xử: "Cô Ôn thích bố con ? Nếu thích bố con thì lẽ xếp hàng chờ lâu lắm..."
Ôn Mạn nhẹ nhàng : "Cô thích Hoắc Tây!"
Tiểu Hoắc Tây: ...
Phiêu Vũ Miên Miên
Rồi con bé cảm thấy ngại ngùng, dù đối diện cũng là , Hoắc Tây là con của .
Tiểu Hoắc Tây mãi gì.
Giọng Ôn Mạn trong đêm càng dịu dàng hơn: "Con cô là , đúng ?"
Tiểu Hoắc Tây vẫn im lặng.
Mang theo một chút bướng bỉnh, khiến Ôn Mạn đau lòng vô cùng.
Lúc , cửa xe mở , ánh mắt Lục Khiêm chạm cô.
Ôn Mạn nhỏ: "Cậu, em đến đó!"
Lục Khiêm ánh mắt sâu thẳm, gì, chỉ gọi tài xế đưa Ôn Mạn ... Trên đường, ông gọi điện cho Hoắc Thiệu Đình, báo rằng Ôn Mạn đang đến.
Đứa trẻ còn nhỏ, là đứa bé giữ bằng giá. Tất cả đều cho rằng nên ồn ào, sợ Tiểu Hoắc Tây hoảng sợ.
Xe của Lục Khiêm đưa Ôn Mạn , còn ông thì rời .
Trong biệt thự yên tĩnh, chỉ vài ngọn đèn vàng mờ ảo.
Người giúp việc lẽ chỉ thị, thấy Ôn Mạn liền cung kính gọi cô là phu nhân. Ôn Mạn tâm trạng phức tạp, buồn sửa , cô nhanh chóng lên lầu, nhưng càng lên cao, càng cảm thấy bồi hồi khó tả.
Hoắc Thiệu Đình cầu thang.
Trên vẫn là áo sơ mi trắng, quần tây đen, chỉ mái tóc rối.
Ôn Mạn ngang qua .
Anh đưa tay nắm lấy cô, khẽ : "Con bé nghịch ngợm một lúc, giờ ngủ , đừng phiền con, chúng chuyện ..."