Cô Vợ Nhỏ Của Hoắc Thiếu - Chương 262: Những việc hắn làm còn tệ hơn cả thú vật
Cập nhật lúc: 2025-07-22 10:11:18
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoắc Thiệu Đình gọi một tiếng.
Lục Khiêm đầu , chỉ cây đàn dương cầm, mỉm : "Trông tệ!"
Dưới ánh đèn pha lê, đôi mắt Hoắc Thiệu Đình dịu dàng, thoáng chút hoài niệm: " và Ôn Mạn mua khi mới quen , để ở căn hộ, giờ Hoắc Tây học đàn nên chuyển về đây!"
Anh hiệu: "Mời !"
Lục Khiêm bước đến ghế sofa xuống, nhẹ nhàng đặt một tập tài liệu lên bàn.
Hoắc Thiệu Đình cầm lên, lật xem.
Đó là tài liệu nội bộ, bảy tám trang, liệt kê những tội danh nghiêm trọng của XX, cuối cùng là khuyến nghị hình phạt của viện kiểm sát.
Đêm khuya...
Giọng Lục Khiêm trầm thấp: "Tử hình! Không gì bất ngờ, hai tháng nữa sẽ thi hành!"
Khi , ánh mắt sâu thẳm, tâm trạng cũng vô cùng phức tạp!
Từ nội bộ, một tin tức ai , cũng hiểu vì lúc đó Hoắc Tây mất nhiều m.á.u như mà vẫn sống sót!
Anh đánh giá thấp Hoắc Thiệu Đình!
Khi cần thiết, thực sự tàn nhẫn!
Hoắc Thiệu Đình xem xong, trả tài liệu cho Lục Khiêm.
Anh hiểu rõ, vụ án xử lý nhanh như , công lao của Lục Khiêm trong đó! Dù thường ngày hai hợp , nhưng trong lúc nguy cấp, họ vẫn là một nhà.
Hoắc Thiệu Đình dậy, đến quầy bar lấy một chai rượu vang và hai ly cao chân, mỉm : "Uống một ly?"
Ý là, uống rượu xong thì ở đây qua đêm.
Lục Khiêm lắc đầu.
Anh ngẩng lên về phía lầu , thấy Ôn Mạn đang đó, liền dậy vỗ nhẹ nếp gấp quần, : "Không! Sáng mai còn cuộc họp!"
Hoắc Thiệu Đình cũng ép, nhưng vẫn mời ở .
Lục Khiêm vỗ vai : "Tài xế đang đợi ! Thiệu Đình, hãy sống với Ôn Mạn!"
Khi đến ba chữ cuối, dường như nghĩ đến điều gì đó, khẽ nhíu mày.
Cuối cùng, vẫn buông bỏ .
Hoắc Thiệu Đình hiểu ý, nhắc đến Hoắc Minh Châu, tiễn Lục Khiêm lên xe.
Chiếc Audi đen từ từ rời .
Hoắc Thiệu Đình về biệt thự ngay, một ở bãi đỗ xe, lấy từ túi áo một điếu thuốc, cúi đầu châm lửa...
Khói thuốc lan tỏa, mờ khuôn mặt .
Anh nhớ nhiều chuyện cũ.
Những điều ... và , nhưng tất cả cũng sẽ trở thành quá khứ cùng với sự trừng phạt của Kiều An.
Anh chỉ hút một điếu, về.
Ôn Mạn ở cửa biệt thự, ánh đèn vàng nhạt chiếu lên khuôn mặt dịu dàng của cô. Hoắc Thiệu Đình nhanh chóng bước đến, ôm lấy vai cô: "Sao ngoài? Ngoài lạnh lắm!"
Ôn Mạn nắm lấy tay .
Cô từ từ đan ngón tay , nhẹ nhàng dựa lòng ...
Hoắc Thiệu Đình cúi xuống cô, giọng dịu dàng đến khó tin: "Sao thế? Còn nũng hơn cả Hoắc Tây!... Muốn bế em ?"
Ôn Mạn siết chặt tay, thì thầm: "Hoắc Thiệu Đình đừng nữa, em ôm một lúc!"
Chỉ cần ôm như thế , gì cả!
Hoắc Thiệu Đình nhẹ nhàng ôm lấy eo thon của cô.
Một lúc lâu , cúi xuống hôn cô: "Sau cứ gọi là Thiệu Đình, hiểu ?"
Cô "ừ" một tiếng, ngoan ngoãn vô cùng!
Hoắc Thiệu Đình cảm thấy m.á.u nóng lên.
Ôn Mạn chính là như , khi hài lòng với thì cứng rắn, nhưng khi lời, cô mềm mại... dù gì nữa, cô cũng sẽ phản kháng!
Nếu là ngày thường, lẽ chuyện thú vật một nữa.
tối nay, họ cần ấm của để xoa dịu những nỗi đau qua.
...
Bên , Lục Khiêm trong xe.
Tài xế nhẹ nhàng hỏi: "Ngài Lục, giờ chúng ạ?"
Lục Khiêm nhắm mắt dưỡng thần.
Trong đầu lúc là những bí mật quan trọng, lúc là... hình bóng !
Một lúc , mới khàn giọng : "Về khách sạn!"
Sáng mai họp xong, sẽ trở về thành phố C, dù cũng bận.
Mấy năm , nhận nhiệm vụ đó.
Lục Khiêm vốn bận rộn, giờ càng như băng mỏng, mỗi bước đều khó khăn!
Trước mặt , là ngài Lục lẫy lừng, ai gặp cũng cung kính, nhưng ai , lưng gặp cô gái nhỏ yêu, cũng tìm một căn hộ, như giấu vàng trong nhà!
Đến tận bây giờ, vẫn nhớ như in hai năm , khi chia tay cô.
Người vốn sống kỷ luật như , một đêm hút hết hai bao thuốc.
Anh kìm nén gặp cô!
Không gặp thì sẽ mất lý trí, như trai trẻ sa đà tình ái. Đã lâu như , tưởng vượt qua, nhưng... !
Lục Khiêm nhịn , tự lái xe gặp cô.
khi gặp, cô một .
Cô cùng một trai trẻ lịch lãm, bước từ rạp chiếu phim, mà phim đang chiếu là một bộ tình cảm nổi tiếng "Tiền nhiệm 3".
Cô cùng đàn ông đó ăn tối, hẹn hò!
Mãi đến chín giờ tối, đàn ông đó mới đưa cô về nhà!
Trước cổng biệt thự họ Hoắc, xe của Lục Khiêm đỗ cách đó xa. Anh lặng lẽ đôi trai tài gái sắc, lòng phức tạp, đang ghen tị!
Nếu trẻ hơn chút nữa, nếu ràng buộc bởi những thứ , giờ thể bước xuống xe, túm cổ áo gã mà gầm lên: "Tránh xa phụ nữ của !"
giờ đây, chỉ thể trong bóng tối, lặng lẽ !
Hoắc Minh Châu bước xuống xe, cô theo bóng đàn ông khuất dần.
Lần mà dì Tần giới thiệu thực sự , cô cũng tìm hiểu thêm... Cô cùng ăn cơm xem phim, cảm giác cũng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-vo-nho-cua-hoac-thieu/chuong-262-nhung-viec-han-lam-con-te-hon-ca-thu-vat.html.]
Có lẽ sẽ tiến tới hôn nhân.
Trong đêm tối, cô đó, hiểu mắt đẫm lệ.
Lục Khiêm bước đến, gọi cô một tiếng: "Minh Châu!"
Hoắc Minh Châu lùi một bước.
Khuôn mặt cô đờ đẫn, chút bối rối, nhưng phần nhiều là phòng .
Lục Khiêm nhếch cằm, chỉ chiếc xe của : "Lên xe chuyện!"
Hoắc Minh Châu chịu.
Cô hai bước định gọi bảo vệ mở cổng, nhưng Lục Khiêm nhanh chóng nắm lấy tay cô, gần như cưỡng ép lôi cô lên xe.
Cửa xe đóng sầm một tiếng.
Anh nhanh chóng lên xe, sang cô: "Người xem mắt?"
Hoắc Minh Châu phủ nhận, giọng cô nhạt: "Ừ! Anh ! Cũng gặp Thước Thước , chấp nhận sự tồn tại của Thước Thước!"
Lục Khiêm lăn cổ họng hai cái.
Với địa vị của , nếu đây ai con trai sẽ gọi khác là bố, đó chắc chắn là trò , nhưng giờ chuyện sắp thành sự thật.
Cô gái từng thuộc về , sẽ ngủ với khác.
Con trai , sẽ gọi khác là bố!
Lục Khiêm châm một điếu thuốc, ngửa cổ hút một ...
Anh trai.
Ngay cả hút thuốc, cũng khiến mê mẩn hơn những đàn ông khác.
Đã bao , giam cô , yêu thương thật mạnh bạo, dựa đầu giường hút thuốc, lúc đó tâm trạng thực sự phức tạp, một chút tội .
Dù cô cũng kém 16 tuổi, những việc còn tệ hơn cả thú vật.
Có một , cô dí ngón tay hút một .
Anh suýt bỏng tay!
Có lẽ kích thích, cả đêm đó buông tha cô, tự nhận chẳng khác gì súc sinh...
Trong xe, khói thuốc dần tan.
Hoắc Minh Châu nhịn ho, giọng cô yếu ớt: "Cho xuống xe!"
Lục Khiêm dập tắt thuốc.
Ánh mắt sâu thẳm, hỏi điều luôn hỏi: "Còn em? Có thích ?"
Hoắc Minh Châu đỏ mắt.
Cô khẽ : "Cũng !"
Lục Khiêm hiểu tâm trạng cô lúc , cô khích rằng thích , cô chỉ "cũng ", nhưng hai chữ còn đáng sợ hơn cả sự giận dữ.
Cô đang chấp nhận phận, đang miễn cưỡng!
Cô thực sự sẽ kết hôn với khác, chỉ cần đó đủ điều kiện, đối xử với Thước Thước!
Anh tổn thương cô, và cô mài mòn hết gai góc của !
Lục Khiêm đau lòng, tâm trạng càng phức tạp, thậm chí nên trách ai.
Anh cô một lúc lâu, đưa điện thoại cho cô, giọng lạnh lùng nhưng ẩn chứa chút dịu dàng: "Gọi điện cho em, bảo họ tối nay em về muộn."
Hoắc Minh Châu cứng : " sẽ với !"
Lục Khiêm nhẹ nhàng : "Anh chuyện cần với em! Nếu em , sẽ tự gọi! Minh Châu, em như thế ?"
Hoắc Minh Châu mắt ngấn lệ, cảm thấy nhục nhã!
cô vẫn gọi điện, vì là điện thoại của Lục Khiêm nên cô thể dối, chỉ thể thật, rằng chuyện về con cái cần bàn với Lục Khiêm, thể về muộn.
Bên , phu nhân họ Hoắc im lặng một lúc: "Đưa máy cho Lục Khiêm!"
Hoắc Minh Châu đưa điện thoại cho .
Lục Khiêm nhận máy, phu nhân họ Hoắc gì, chỉ khẽ : " , sẽ mất kiểm soát !"
Nói vài câu, tắt máy, ném điện thoại ngăn chứa đồ.
Xe từ từ lăn bánh.
Hoắc Minh Châu dựa ghế, thì thầm: "Lục Khiêm, bận ?"
Anh nắm vô lăng, mỉm : "Em lịch trình của ?"
Cô châm chọc: "Tin tức đầy rẫy! Ngài Lục phong lưu, cũng là tâm điểm, cũng khó!"
Lục Khiêm gì.
Anh lặng lẽ lái xe trong đêm tối, bên cạnh là cô gái nhỏ từng yêu chiều.
Khoảnh khắc , thời gian ngừng trôi.
Như thế, họ sẽ thực sự bên ...
Nửa tiếng , lái xe một con đường vắng, khung cảnh hai bên quá đỗi quen thuộc.
Hoắc Minh Châu nhận .
Phiêu Vũ Miên Miên
Cô phản ứng dữ dội, gõ cửa kính liên hồi: " ! Lục Khiêm, !"
Đây là cái gì?
Họ chia tay gần ba năm, giờ đưa cô đến căn hộ từng ân ái, gì? Anh coi cô là gì!
Dĩ nhiên cô thể xuống xe.
Tay cô đỏ rực, mắt đầy nước mắt.
Dù mấy ngày qua cô bình tĩnh, lạnh nhạt với thế nào, lúc cô như trở về quá khứ, cô gái bối rối mặt Lục Khiêm, thể kháng cự yêu cầu của .
Cô ghét bản lúc !
Lục Khiêm dừng xe.
Anh sang nước mắt cô, tim đau nhói.
Là đàn ông trưởng thành tinh tế, trong lòng cô vẫn , nếu , cô phản ứng dữ dội như !
Lục Khiêm thương xót chạm mặt cô, dỗ dành như với trẻ con: "Sẽ gì ! Chỉ chuyện cần , Minh Châu, chẳng lẽ giữa chúng còn chút tin tưởng nào ? Em tin , cũng nên tin em, bà đồng ý !"
Anh mồm mép.
Cô thể phản bác...