Tối  Thường Quân  ăn cơm cạnh Đinh Diệp và Đinh Hào, cô cố tình né tránh Bình Nguyên, cứ  thấy  là cô  cảm thấy bực bội trong lòng mặc gì bản   luôn quan tâm lo lắng và   cô phiền lòng chút nào. Bình Nguyên  thể cảm nhận  biểu hiện lạ nơi cô, cả bữa ăn  cũng   lời nào, chỉ qua loa vài câu với bà nội và bố  Đinh Diệp.
Cơm nước xong xuôi thì trời  tối đen, rửa bát xong Thường Quân cũng lên phòng,  trò chuyện gì với   nữa:
- Hai  cãi  ?- Khánh Linh hỏi
- Không, chắc  gì khó chịu.- Bình Nguyên hờ hững 
- Thôi, chắc con gái đến ngày  mà, cũng là chuyện thường tình, chắc ngày mai sẽ hết. – Khánh Linh vỗ vai Bình Nguyên. Anh   gì thêm nữa vì   nó  đơn giản là sinh lý bình thường của con . Anh  sang dặn dò bố  Đinh Diệp:
- Cô chú đêm nay đóng cửa cẩn thận, phòng những chuyện   xảy , từ giờ đến sáng mai   cố gắng ở yên trong nhà.- Anh  thể thấy bây giờ quanh đường làng  âm binh  ,  ngoài  thời điểm   khác gì  nộp mạng. Chỉ là   đêm nay liệu hung thủ   tay  ?
- Chú  báo qua 4 nhà nguy cơ còn  với họ , mong là họ  thể tự giữ  cái mạng của . Cũng  thể trách  thấy c.h.ế.t mà  cứu.
Đêm khuya tĩnh mịch, chỉ còn tiếng ếch kêu ngoài đồng, Thường Quân bất chợt tỉnh giấc,  sang bên vẫn thấy Đinh Diệp và bé Đinh Đinh ngủ ngon, cô bước xuống giường nhẹ nhàng  gây  tiếng động. Ra  đến sân thì cửa cổng  khóa, nhưng tường nhà   cao lắm, cô bắc chiếc thang ở góc sân dựa  tường  trèo  ngoài. Như  ma xui quỷ khiến cô  thẳng một mạch đến căn nhà của Lê Bình, ngôi nhà cũng  bỏ hoang khá lâu, mạng nhện, bụi phủ cả một lớp giày, cô đẩy cửa cổng bước  bên trong. Ngôi nhà  cũng thuộc hàng khang trang so với trong làng,  thể thấy hồi đó gia đình nhà họ Lê cũng là nhà khá  điều kiện, bao  ông   lên thành phố để học lên đại học.
Cô  qua phòng khách, bước lên tầng hai  thẳng  một phòng ngủ, chỉ  ánh trăng mờ mờ rọi qua khung cửa sổ  sắp rơi  khỏi bản lề. Cô mở đèn pin quét một lượt căn phòng  đến tủ quần áo, mở cánh của đầy bụi bặm khiến cô hắt xì  liên tục mấy cái. Trong tủ quần áo còn treo vài bộ đồ của đàn ông,  cùng  một ngăn kéo  nhỏ. Cô  kiễng chân lên ngăn  của tủ sơ sơ một hồi thì chạm  một chiếc chìa khóa. Cô cầm chìa khóa mở ngăn tủ cuối cùng. Bên trong đó là một túi vải  sờn cũ. Cô mở túi vải bên trong đó là một tờ giấy   gấp là tư. Cô vội cất tờ giấy   túi vải, bỏ  bao áo  vội vàng  .
Lúc  bên tai cô vang lên tiếng thúc giục  thôi “Nhanh lên,  nhanh lên, chậm chút nữa là  kịp ”.  còn  kịp tăng tốc, đầu cô ập đến một cơn đau buốt tận tâm can,  đó  thứ mờ  cô  còn   gì nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/den-long-do-treo-cao/chuong-11.html.]
Trời bắt đầu đổ mưa, Đinh Diệp  tiếng sấm chớp thì tỉnh dậy định đóng cửa sổ, nhưng  sang bên cạnh  còn thấy cô bạn  nữa. Lo lắng  như đêm hôm qua cô vội kê gối bên ngoài giường  chạy qua phòng bên cạnh gọi Bình Nguyên và Khánh Linh.
Ba  đàn ông trong nhà vội mặc áo mưa chạy  ngoài,  khi  Bình Nguyên còn đưa cho Khánh Linh và chú Đinh mỗi  một túi vải, bảo họ giữ trong ,  mỗi  một ngả đường. Bình Nguyên nhận thấy bọn âm binh vẫn còn ngoài đường nhưng  còn đông như lúc  nữa,  lẽ chủ nhân  sai khiến chúng   việc khác. Anh  thể nào cảm nhận  sinh khí của Thường Quân đang ở , chỉ thấy lảng vảng  đó một cách  mơ hồ, dựa theo những gì cảm nhận  cũng đến  nhà của nhà họ Lê.  là  dấu vết của Thường Quân ở đây, nhưng   mất dấu ở ngay cổng, như  thì cô   ,   ai đó  mang cô  . Ai là   khả năng  hãm hại bọn họ, dù  bọn họ cũng là  mới đến vốn  gây thù chốc oán với ai, nếu  thì chỉ  thể là lão trưởng làng Kim Ngân, nhưng  đến  cửa nhà lão, thấy  thứ vô cùng bình thường. Đến  cửa nhà Chu Manh, dường như một luồng khí màu trắng che phủ  bộ căn nhà ngăn cảm cảm nhận của . Anh gõ cưa, một lúc  thì đèn trong nhà bật sáng, Chu Manh  trong nhà  vọng :
- Ai đấy?
- Thầy Chu, bạn cháu  mất tích , phiền thầy một chút  chứ
- Được , đợi  một chút để   cùng.
Bình Nguyên cùng Chu Manh chạy  khu nghĩa địa, trong lúc ông   để ý   vội nhắn tin cho Khánh Linh  nhà ông  kiểm tra một chút. Túi vải   Khánh Linh hiện  thể giúp   che mắt  bọn âm binh.
Đã gần 6 giờ sáng vẫn  tìm thấy  , bọn họ  huy động thêm mấy  thanh niên trai tráng trong làng nữa. Điều cả một đội  tìm trong núi, hạ nguồn con song đều  thấy dấu vết gì. Lúc  chú Đinh mới lên tiếng:
Mọi  cũng vất vả cả đêm , tạm thời   cứ trở về nhà nghỉ ngơi một chút, còn chuẩn  cho buổi lễ tối nay nữa. Nếu ai   thông tin gì vui lòng thông báo đến nhà .
Mọi  mệt  chỉ để  một đội tầm 3 thanh niên trai tráng  tìm  một  nữa  đó ai về nhà nấy.
Thầy Chu, mời thầy qua nhà  ăn sáng cùng, cả đêm thầy  vất vả . Ăn sáng xong thì  và thầy qua nhà trưởng làng bàn chuyện tế lễ đêm nay cũng như vụ việc mất tích  .
Chu Manh chần chừ một lát   theo chú Đinh.