Mặt trời  mọc,  trả  sự bình yên cho ngôi làng, Chu Manh, mấy  nhà lão Ngẫn Kim cùng lão thầy pháp đều  lực lượng cảnh sát đến dẫn .Người dân  ai  thể tin  thầy giáo Chu Manh  mà họ tôn kính bao nhiêu năm qua  là một kẻ g.i.ế.c  biến thái. Còn nhà lão Ngân cũng lão thầy pháp , bao năm qua  hút m.á.u dân làng  c.h.ế.t trăm  cũng  hết tội.
Thường Quân, Bình Nguyên, cùng Khánh Linh ngày hôm đó cũng   thành phố, kỳ nghỉ của họ  gần kết thuc, Thường Quân định tranh thủ về thăm nhà một hai hôm nữa.
Trời  tối thì họ cũng đến thành phố Hòa Bình, Khánh Linh về ký túc , Bình Nguyên và Thường Quân còn  đến một chỗ. Tòa chung cư cao cũ kỹ  ngay một góc đường. Họ bước  sảnh, một hàng dài  đang xếp hàng đợi tháng máy. Tháng máy chật hẹp chứa  chừng   10  thì ì ạch chạy lên. Họ dùng ở tầng thứ 8 thì bước  ngoài sảnh. Nhờ  kỹ năng săn tin của Khánh Linh mà họ   Lê Bình    giáo sư tại trường đại học kinh tế chin trị Hòa Bình. Nhờ  ngoại hình thư sinh cùng trí tuệ hơn , ông    con gái của một nhà quan chức giàu  thời bấy giờ để ý đến,  đó hai  họ kết hôn. Lê Bình lúc bấy giờ một bước lên tiên, bỗng dung   thứ trong tay tất nhiên sẽ  còn  nhớ đến cuộc sống   nữa.
Lê Bình và vợ  một gái một trai, hai con đều ở bên nước ngoài, hai mươi năm  vợ chồng ông  ly hôn, bà  sang nước ngoài định cư cùng con cái, chỉ còn Lê Bình ở  một  trong căn chung cư cũ . Nói là cũ nhưng thời của ông , đây là tòa nhà chung cư hiện đại nhất thành phố,  bố  vợ tặng  khi họ kết hôn. Còn với mức lương giảng viên đại học cùng nhân viên văn phòng của vợ ông  thì   đến kiếp nào mới mua  căn hộ đó.
“Cốc cốc cốc”, giáo sư Lê Bình  nhà ?- Thường Quân lên tiếng gọi
- Đợi chút, giao hàng gì thế?
Cửa phòng mở,  mặt bọn họ là một  đàn ông ngoài 80 tuổi nhưng trông còn  minh mẫn. Dáng  cao ráo, lưng thẳng tắp, đôi mắt sáng tinh .
- Hai  là?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/den-long-do-treo-cao/chuong-14.html.]
- Dạ bọn cháu là  quen của bà Tiểu Ngọc, hôm nay đến đây  đưa  cho giáo sư chút đồ cũ.
Cái tên  chôn sâu mấy chục năm bây giờ    đến khơi gợi khiến ông   khỏi giật , nhưng nhanh chóng lấy  vẻ bình tĩnh, đôi mắt sắc lạnh  hai  họ, giọng  lạnh lùng cất lên:
- Đồ gì.
Bình Nguyên đưa cho lão  một túi gấm, bên trong  đựng một chiếc vòng bạc, họa tiết thô sơ. Đó là quà mà lão   từng tặng  đầu tiên lão yêu khi còn trai trẻ:
- Hai  còn gì nữa ?
- Vậy giáo sư nghỉ ngơi sớm, trời bắt đầu trở lạnh , sức khỏe cần  giữ gìn cẩn thận.- Bình Nguyên , khẽ   cầm tay Thường Quân rời khỏi khu chung cư.
Lão khóa cửa,   phòng khách  lên ghế sô pha, mở chiếc túi gấm, chiếc vòng bạc bao nhiêu năm  hoen ố phần nào. Lão  chiếc vòng  nhếch môi . Đối với lão, chuyện tình cảm năm xưa chỉ còn là chuyện con nít cỏn con. Lão  bao giờ hối hận về quyết định năm đó của lão. Lão  học lên giáo sư,  lấy con nhà giàu, cuộc đời   của lão  cần  lo cơm áo gạo tiền. Không chỉ  lão còn là một   xã hội tôn trọng,  khác gặp lão cũng  nhún ngường đôi ba phần. Cho dù giờ lão ở một , thì con cái lão cũng đang sống bên nước ngoài, lão vẫn luôn vỗ n.g.ự.c tự hào vì điều đó. Thuốc bổ thượng hạng hàng ngày lão uống cũng từ những đứa con bên  địa cầu gửi về cho lão. Nhìn   cũng   , Tiểu Ngọc đúng là phúc tinh của lão, nếu năm đó   cuộc giao dịch đó, đời lão chắc vẫn đang bục mặt ở cái làng khỉ ho cò gáy,  khi vẫn đang gánh nợ cho cha lão.
Lão vứt chiếc vòng  ngăn bàn, xoay   uống t.h.u.ố.c  lên giường nghỉ ngơi. Lão chợp mắt  một lúc thì cổ họng khô khốc, lão tỉnh giấc dậy uống nước, bước chân nặng nề  về phía nhà bếp. Bỗng lão  thấy tiếng nước chảy tí tách trong nhà tắm, lão cáu kỉnh, chắc tại do vòi nước lâu ngày nên  bọ hỏng. Lão bước  vặn chặt  vòi rửa mặt, lúc ngẩng đầu lên đối diện với lão là chiếc gương nhỏ, ngay phía  lão  thấy khuôn mặt của một  phụ nữ, tóc xõa hai bên mặt che gần hết khuôn mặt. Lão giật  thì chiếc bóng  cũng biến mất. Lão lắc đầu đoán trời tối  thêm buồn ngủ nên  thể  hoa mắt.
Lão bước  kía nhà bếp, bất chợt chân lão đạp  thứ gì đó trơn tuột khiến lão ngã sóng xoài  nền nhà, lão đang   một thứ chất lỏng dính dính. Lão sờ thử đưa lên  kỹ thì một mùi tanh xông  mũi, là máu. Lão hoảng loạn nhưng cứ tự vùng vẫy  nền nhà     lên .