Thường Quân  tài nào ngủ  cứ trằn trọc mãi  thôi. Cô bước xuống giường,   ngoài phòng định sang phòng của Bình Nguyên trò chuyện thì  hiểu   bước  khỏi phòng cô một mạch bước xuống tầng một. Cô mở chốt cửa bước  sân, ban đêm ở vùng núi thường  sương muối và lạnh hơn  nhiều so với thành phố, Thường Quân chỉ mặc mỗi một chiếc áp phông mỏng, bước  sân cô  rùng  một chút  tiếp tục  đến cánh cổng đang chốt hờ. Đêm nay hình như bố  Đinh Diệp  quên khóa cửa cổng, cô đễ dàng mở chốt  bước  ngoài đường.
Đường làng  soi bởi ánh trăng mùa thu mờ mờ, chỉ  thể    chân , đường làng sỏi đá gập gềnh, cô cứ  mãi cho đến khi   một cánh cửa, đó là cảnh cửa của một ngôi nhà  bỏ hoang lâu ngày. Cánh cửa gỗ phủ đầy bụi,  khép hờ, Thường Quân đẩy cánh cửa kêu kẽo kẹt,  sân phủ đầy lá vàng kêu xào xạc trong gió, cô nhẹ nhàng từng bước   trong sân, ngay chính giữa là căn phòng khách  khóa cửa. Trong phòng  soi mờ mờ bởi ánh trăng bên ngoài, một chiếc bàn thờ trống trơn và một bộ bàn ghế cũ kĩ, mé trái căn phòng là một chiếc buồng nhỏ. Thường Quân tiến  căn phòng, càng   gần cô càng  thấy tiếng  thút thít của một cô gái.
Cô gái   giường, vùi mặt  bàn tay nức nở, cô   lưng với cửa sổ nên ánh trăng rọi  cũng chỉ  thấy một chiếc bóng đen,  thể  thấy mặt. Nhìn qua hình dáng  thể đoán cô gái tầm 16, 17 tuổi, tóc tết hai bên, mặc một bộ quần áo giản dị. Bất ngờ cô gái ngừng , ngẩng mặt lên, khuôn mặt tái xanh vô hồn  đó hai khóe miệng kéo rộng đến mang tai,  lên hé hé hé,  đó cánh tay vươn dài lên đ.á.n.h đu lên trần nhà, treo  tòng teng ở  đó,  đu   lên hé hé hé. Thường Quân rụng rời tay chân sợ hãi, chỉ  hét lên nhưng    tiếng hét thoát  ngoài cổ họng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/den-long-do-treo-cao/chuong-8.html.]
Con ma nữ bất chớt  còn treo tòng teng nữa mà trở thành con ma thắt cổ, cái cổ nghoẹo hẳn sang một bên,  treo lên xà nhà bởi một sợi dây màu trắng, hai hốc mắt hốc mũi chảy m.á.u ồng ộc
Cô  thể mơ hồ nhận  đây  thể là căn phòng của Tiểu Ngọc năm đó, nhưng tại  cô    dẫn cô đến đây, nơi  còn bí mật gì nữa đang cất giấu. Hồn ma bất chợt trợn tròn mắt,  đó đôi tay nặng nề cứng ngắc chỉ  ngăn tủ của chiếc bàn mục nát ở góc phòng. Thường Quân sợ hãi cũng  dám  gần, nhưng thấy cô bất động ma nữ tỏ  tức giận vô cùng. Cô run rẩy  chỗ chiếc bàn, mở ngăn kéo , trong đó là một cuốn sổ đầy bụi nếu  để ý sẽ  nhận   vì cuốc sổ gần như ẩn  luôn  đáy ngăn kéo. Cô thổi bụi  cuốn sổ, bụi bay mù mịt khiến cô hắt xì  liên tục. Đang định mở sổ thì cô  thấy tiếng ồn ào ở ngoài đường, cô giật  ngẩng đầu lên cũng  thấy ma nữa   nữa. Đút vội cuốn sổ  túi quần, cô chạy vội  ngoài, cô thấy bên ngoài   đang chạy  về một hướng, cô vội chạy theo, nhưng những    vẻ là lạ, cô vẫn  kịp nghĩ  họ lạ ở chỗ nào.
Cô dừng chân ngay nghĩa địa của làng, đến lúc  xung quanh cô bớt chợt lặng im,  còn thấy bóng  nào nữa. Gió đêm thôi qua lớp áo mỏng manh khiến cô lạnh buốt. Lúc  cô mới nhận  những  dân làng cô thấy  trang phục của họ vốn dĩ là trang phục cách đây từ mấy chục năm  . Bất chợt cô  thấy tiếng kêu cứu, tiếng , tiếng gào thét, là của con gái. Tiếng kêu vang vọng khắp nơi,  đó cô thấy  mắt cô là một giàn tế,  đó là một cô gái đang  trói  bục, bên  chỉ  vài  đàn ông  lạnh lùng  cô gái vùng vẫy, phía  còn  một túp lều.
Một  đàn ông đang   bàn tế nhảy múa  ngừng, phun nước, thắp hương,  đó mấy  đàn ông bên  đưa cô gái  trong túp lều. Tiếp theo là hai  đàn ông  , một trung niên, một thanh niên trẻ tuổi. Tiếng hét thất thanh bên trong vang vọng , cầu xin, kêu cứu, tuyệt vọng như đ.â.m thủng màng nhĩ của cô. Đầu óc cô  cuồng, đau buốt, cô vội vàng bỏ chạy nhưng  hiểu  cho dù chạy bao lâu cô cũng  thể nào thoát  khỏi chặng đường từ căn nhà hoang đến khu nghĩa địa. Tâm trí trở nên hoảng loạn sợ hãi, tinh thần cô  còn  mẫn nữa, cô  thấy tất cả căn nhà ở đây đều giống  một cách đáng sợ, cổng đóng im lìm,  tiếng ch.ó sủa mèo kêu, ngay cả khi cô thấy lạnh nhưng dường như  hề  gió, cô  lá cây cũng  yên một cách khó lý giải. Cô hiểu cô đang ở thế giới của họ,  thứ là do họ sắp đặt, cô lo sợ rằng họ   nhốt cô ở đây vĩnh viễn,nhưng nếu như  thì cuốn sổ mà Tiểu Ngọc chỉ cho cô để  gì? Đầu óc cô  cuồng, mắt cô mờ   đó  thứ tối đen .